Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Bị Nhóm Ác Long Chăn Nuôi
  3. Chương 21
Trước /43 Sau

Ta Bị Nhóm Ác Long Chăn Nuôi

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Bởi vì Giang Tự Bạch còn bị cảm, đã hai ngày chưa tắm, khi hắn nhìn thấy suối nước nóng thực sự rất hưng phấn. Hơn nữa chăn nhỏ của hắn bị hỏa diễm long giục mất, trên người không có quần áo rất lạnh nha. Giang Tự Bạch đi theo Áo Đề Tu vào trang viên, sau đó, thay vì đi theo Áo Đề Tu hắn lại quay người lại đi về phía ôn tuyền. Áo Đề Tu đi được vài bước thì phát hiện nhân loại không đi theo mình, quay người lại thì thấy nhân loại yếu ớt đang ngồi xổm bên cạnh suối nước nóng, thò tay xuống kiểm tra nước. Là một hỏa long, suối nước nóng là nơi Áo Đề Tu thích nhất, hắn thường xuyên tới suối nước nóng bơi lội. Áo Đề Tu kinh ngạc khi nhìn thấy nhân loại cũng thích suối nước nóng: "Tiểu gia hỏa, ngươi cũng thích suối nước nóng à?" Giang Tự Bạch nhìn hỏa long, chỉ chỉ hồ, rồi lại chỉ vào mình, ý tứ rất rõ ràng: "Ta có thể đi xuống không?" Áo Đề Tu nở nụ cười: "Muốn xuống thì xuống đi, tiểu gia hỏa." Vừa nói, Áo Đề Tu liền bất ngờ nhảy xuống, "Ầm" một tiếng nhảy vào trong nước, Giang Tự Bạch đang ngồi xổm cạnh hồ, đột nhiên bị nước bắn tung tóe. Giang Tự Bạch: "......" Hắn bất đắc dĩ đưa tay ra lau mặt, sau khi Áo Đề Tu nhảy xuống nước, dường như cảm thấy nhân loại bị nước tạt rất thú vị, nên hắn dùng cánh nhẹ đập nhẹ vào nước thêm vài lần nữa, liền Giang Tự Bạch tạt ướt sũng. Giang Tự Bạch lấy tay che mặt: "Ai nha, ngươi đừng nghịch nữa." Hắn vừa nói, vừa di chuyển sang bên cạnh. Áo Đề Tu ngừng tạt nước, lắng nghe giọng nói của nhân loại, cười nói: "Giọng nói của nhân loại các ngươi thật dễ nghe, cũng không đúng, là giọng nói của ngươi hay mới đúng." Hắn bơi vào bờ, nhìn Giang Tự Bạch đang ngồi ở mép bờ lau mặt, đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy nhân loại nhấn xuống nước. Giang Tự Bạch mặc dù quen với việc bị hắc long Ian ôm đi khắp nơi, những đổi lại một con rồng khác thì lại không như vậy, tóc hắn ướt sũng dính vào trán, một tay lau nước trên mặt, một tay đẩy lòng ngực cứng rắn của Áo Đề Tu ra: "Thả ta xuống, ta có thể bơi." Tuy rằng hồ rất lớn rất sâu, nhưng đó không phải là vấn đề lớn đối với hắn. Áo Đề Tu bị nhân loại đẩy hai cái, có chút cáu kỉnh nói: "Tiểu gia hỏa này, ngươi thật vô tâm, ta chỉ đang bảo vệ ngươi mà thôi, nếu rơi xuống nước sẽ bị chết đuối, ngươi có biết không?" Giang Tự Bạch không còn cách nào khác ngoài dùng chân đá Áo Đề Tu hai cái, kết quả, Áo Đề Tu lại ôm chặt hơn, hắn một tay ôm Giang Tự Bạch, một tay nắm lấy đôi chân thon dài trắng nõn của Giang Tự Bạch, hung dữ nói: "Bình tĩnh một chút, nếu không ta sẽ ném ngươi xuống nước!" Giang Tự Bạch bị ôm, hai chân bị tóm lấy, hắn đột nhiên cảm thấy tư thế này rất kỳ lạ, tựa hồ rất nguy hiểm. Hắn đột nhiên ngừng di chuyển và nhìn hỏa diễm long Áo Đề Tu một cách cảnh giác. Áo Đề Tu thấy hắn đã ngừng lại nên cũng không hung dữ nữa, đương nhiên Áo Đề Tu cũng nhận thấy giọng điệu của hắn có chút gay gắt. Nhưng hắn không còn cách nào khác, tính tình của hắn quả thực có chút gắt gỏng, nhưng vì sự đáng yêu quá mức của nhân loại, hắn mới có thể lựa chọn dịu dàng một chút. Áo Đề Tu: "Được rồi, tiểu gia hỏa, ngồi trên đùi ta đi, được rồi, chính là như vậy, ta sẽ tắm cho ngươi, nhìn móng vuốt ngươi bẩn nè, có phải đã mấy ngày rồi không tắm không?" Giang Tự Bạch ngồi trên đùi hỏa diễm long, hắn cũng không dám lộn xộn, dù sao tính tình của hỏa diễm long không hề dịu dàng chút nào, hắn cũng nghe hiểu được ý của hỏa long. Đối phương vừa nói chính là "tắm rửa". Áo Đề Tu ngồi trên bậc thang bên cạnh suối nước nóng, rồi đặt nhân loại vào lòng, nửa người dưới của bọn họ chìm vào trong nước. Lúc này, Giang Tự Bạch ít nhất còn mặc quần, nhưng con hỏa long, từ trên xuống dưới đều□□. [i][tác giả ghi vậy nhé, nên tui giữ nguyên][/i] long tộc vốn dĩ không hề bị gò bó, huống chi bọn họ còn khác với nhân loại, trên cơ thể của bọn họ có lớp vảy để bảo vệ cơ thể, căn bản không thích mặc quần áo chút nào. Vì vậy, hầu hết những con rồng sau khi trưởng thành, tất cả bộ phận trên cơ thể người đều có thể trực tiếp hóa thành hình rồng, vì vậy càng không cần phải mặc quần áo. Giang Tự Bạch ngồi trên người hỏa diễm long, cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Trước kia khi ngồi trên người Ian hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng khi ngồi trên đùi hỏa long lại không giống vậy, nhiệt độ cả người hỏa diễm long cao hơn so với những con rồng khác rất nhiều, khiến vảy trên cơ thể và chân của nó rất nóng. Hơn nữa, vảy còn cứng, có chút hơi thô. Giang Tự Bạch đưa tay chạm vào lớp vảy trên đùi Áo Đề Tu, khi tay chạm vào lớp vảy cứng rắn, cảm xúc đầu tiên là rất nóng, cũng không biết do hắn ngâm trong suối nước nóng, hay là nhiệt độ cơ thể của hắn nữa. Áo Đề Tu đang dùng bông tắm tạo bọt, nhạy cảm phát hiện nhân loại không an phận, nheo mắt nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch, vẻ mặt đầy khó chịu: "Thế nào, sờ thích không?" Giang Tự Bạch có chút chột dạ sờ mũi, nghĩ tới long tộc cường đại, quả thực là ông trời ban phước. Nhân loại không thể nào sánh được. Áo Đề Tu nhớ khi còn nhỏ hắn có nuôi một sủng vật lông xù, thời điểm đó hắn rất thích nó, thường xuyên tắm rửa cho nó, chải lông cho nó, còn mang nó đi ngủ. Nhưng xét cho cùng thì nhân loại cũng rất khác so với sủng vật. Phải biết rằng, ở thời đại viễn cổ, long tộc nuôi nhân loại cũng không xem nhân loại là thú cưng, mà xem họ như là bạn đời. Tuy nhiên, hiện tại Áo Đề Tu chỉ nghĩ đến việc huấn luyện, sau đó vượt qua vị trí thứ nhất hoặc thứ hai, tạm thời chưa có ý định đi tìm bầu bạn. Vì vậy, hắn vô cùng tàn nhẫn giữ Giang Tự Bạch bằng một tay, bắt đầu dùng tay kia xoa quả bóng lên người Giang Tự Bạch: "Ngươi yên tâm, cái quả bóng này là đồ ta mua cho sủng vật trước kia, nó rất mềm, sẽ không làm tổn thương tới làn da của ngươi." May mắn các đồ vật hắn mua trước kia cho sủng vật vẫn còn, hiện tại đều có thể cho nhân loại dùng. Áo Đề Tu cùng Ngải Tư Khắc giống nhau, đều nghĩ nhân loại đáng thương bị long tộc bỏ rơi. Hơn nữa, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để nuôi nhân loại này. Tuy rằng tính cách Áo Đề Tu cáu kỉnh, nhưng động tác coi như dịu dàng, lực đạo hắn sử dụng hơi mạnh, xoa trước xoa sau Giang Tự Bạch một hồi. Giang Tự Bạch bị hắn xoa tới mức tuyệt vọng: "Ngươi dùng lực mạnh quá, ta đau." Vừa nói, Giang Tự Bạch vừa lấy tay che lại hai chỗ trước ngực, Áo Đề Tu chà được một nửa, liền nhìn hắn dùng tay che ngực, lập tức nắm lấy tay của Giang Tự Bạch kéo ra, Giang Tự Bạch không buông, mặt đỏ bừng, dùng ngôn ngữ của rồng nói một tiếng: "Không!" Áo Đề Tu: "......" Áo Đề Tu dừng lại, kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi vừa nói "không"?" Nhân loại vậy mà có thể nói được ngôn ngữ của rồng, điều này gây sốc đối với Áo Đề Tu, người biết một ít lịch sử về nhân loại. Hắn nhìn vị trí Giang Tự Bạch đang che, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giang Tự Bạch, nói thầm: "Được rồi được rồi, không xoa thì không xoa, ngươi xoắn xuýt như vậy làm gì? Ta đã làm gì ngươi đâu." Giang Tự Bạch nhìn hắn không có ý định xoa ngực của mình nữa, liền thở phào nhẹ nhõm, kết quả chưa đầy hai giây đã nhìn thấy Áo Đề Tu xoa toàn bộ cơ thể của hắn xong, liền lấy tay kéo chân hắn, cau mày nói: "Ngươi đi tắm mà cũng không c.ở.i q.uần à?" Trước kia, lúc hắn tắm cho sủng vật lông xù, nó thậm chí còn không rơi bộ râu hoặc bàn chân nhỏ. Nhân loại này vậy mà còn mặc quần, mặc quần thì làm sao có thể tắm chứ? Giang Tự Bạch: "! ! !" Giang Tự Bạch đỏ mặt, hai tay nắm chặt lưng quần, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hỏa diễm long, gào lên: "Không! Không không không không không! Ta không muốn!" Áo Đề Tu: "......" Áo Đề Tu buông quần Giang Tự Bạch ra, dùng tay xoa lỗ tai, "Này, tai của bổn thiếu gia sắp điếc rồi." Áo Đề Tu: "Đã biết đã biết, ngươi tự tắm đi." Hắn tắm rửa sạch sẽ cho Giang Tự Bạch, sau đó đặt Giang Tự Bạch lên bậc thềm, khiến hắn ngoan ngoãn ngồi ở đó: "Ngươi tự tắm ở đây, ta sẽ tìm quần áo cho ngươi, hiểu chưa? Khi ta không ở đây, ngươi đừng đi một mình giữa bể bơi, rất nguy hiểm." Giang Tự Bạch nhìn chằm chằm mái tóc ướt đẫm của hắn, vẫn lấy tay che ngực, bất đắc dĩ gật đầu. Thực ra hắn chẳng hiểu gì cả. Nhưng Áo Đề Tu rất hài lòng, hắn vui vẻ dùng đuôi vỗ vỗ đầu Giang Tự Bạch, sau đó sải bước trở về trang viên. Khi Giang Tự Bạch nhìn hỏa diễm long đã đi xa, liền thả lỏng cơ thể. Con hỏa diễm long này thực sự rất đáng sợ. Không chỉ xoa khắp người hắn, mà còn muốn c.ở.i q.uần của hắn...... Mặc dù đối phương xem hắn như sủng vật và tắm cho hắn mà thôi. Nhưng thực sự vẫn rất kì lạ. Hắn chợt nhớ ra ngày xưa có rất nhiều blogger thú cưng đăng video chó mèo lên mạng. Một số blogger chơi đùa với hai hạt sô cô la của meomeo và thậm chí còn cười nhạo những hạt sô cô la nhỏ của meomeo. Đáng ghét! Lúc này Giang Tự Bạch thực sự hơi tức giận! Mồ hôi nhễ nhại! Cái tên nuôi dưỡng này hình như không ý thức được giới hạn thì phải! Áo Đề Tu rời đi, Giang Tự Bạch buông tay che ngực ra, hắn nhìn những vết đỏ trên ngực, tuy rằng lực tay của hỏa diễm long không mạnh lắm, nhưng vẫn để lại một số vết bầm tím trên người. Chết tiệt. Nếu lần sau đến đây ngâm suối nước nóng, hắn nhất định phải tránh xa hỏa diễm long. Giang Tự Bạch nhảy vào trong nước, bơi vài vòng trong hồ, khi nhìn thấy hỏa diễm long đi tới, hắn nhanh chóng chạy ra khỏi hồ, ngoan ngoãn ngồi trên bậc thang, miễn cho đối phương lại xoa người hắn lại một lần nữa! Áo Đề Tu mang một ít quần áo cho sủng vật, hắn cảm thấy nhân loại có thể mặc được loại quần áo này, chính là không tìm thấy giày, nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Từ xa, Áo Đề Tu đã nhìn thấy nhân loại xinh đẹp đang ngồi bên cạnh suối nước nóng, dưới ánh mặt trời, làn da của nhân loại như phản chiếu ánh sáng, hắn lặng lẽ ngồi đó, mái tóc đen ướt sũng dính trên trán, lặng lẽ dùng đôi mắt như bầu trời sao nhìn Áo Đề Tu, giống như trong mắt hắn Áo Đề Tu là người duy nhất của trong cuộc đời. Tinh thần trách nhiệm của Áo Đề Tu lập tức tràn ngập, thậm chí hắn còn có cảm giác muốn khoe khoang. "Bổn thiếu gia rốt cuộc cũng hơn hai tên chết tiệt kia rồi, bọn họ không có được một tiểu khả ái xinh đẹp như vậy đâu." Nghe nói nhà của Ngải Tư Khắc mở bệnh viện cho thú cưng, hơn nữa trong nhà cũng có rất nhiều thú cưng, nhưng chắc chắn không có nhân loại. Có nhiều sủng vật thì có ích gì chứ? Có một trăm con cũng không xinh đẹp bằng tiểu khả ái. Một ngày nào đó, hắn sẽ cho Ngải Tư Khắc nhìn nhân loại đáng yêu này, tên kia chắc chắn nghen tị tới đỏ mắt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truyện Không Tên Số 32

Copyright © 2022 - MTruyện.net