Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Bị Nhóm Ác Long Chăn Nuôi
  3. Chương 35
Trước /43 Sau

Ta Bị Nhóm Ác Long Chăn Nuôi

Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Mặc dù Ian ở trong kì phân hóa không không chế được, nhưng hắn vẫn giữ được một chút lý trí. Sau khi ôm Bạch Bạch hôn không biết bao lâu, hắn mở thả Giang Tự Bạch đang khó thở trong lòng ra, hai người ngồi xuống đất, hắn yêu thích v.uố.t v.e đôi môi đỏ mọng của Giang Tự Bạch, khàn giọng hỏi: "Bạch Bạch, sau ngươi lại ở đây?" Lần trước hắn mời Giang Tự Bạch rõ ràng đã bị cự tuyệt. Hắn không biết tại sao Giang Tự Bạch lại thay đổi. Giang Tự Bạch im lặng một lúc, nếu nói sự thật, thật ra Tư Thụy Ân đã bàn điều kiện với hắn, đương nhiên hắn không có bài xích Ian. Tuy nhiên, hắn không thể nói như vậy, hắn sợ khi Ian khi biết hắn trở về tinh cầu nhân loại, sẽ dùng tất cả mọi cách ngăn cản hắn, đến lúc đó, hắn không trở về được. Hơn nữa, nếu hiện tại hắn nói không phải ta tự nguyện tới mà là tộc trưởng yêu cầu ta tới, hắn chắc chắn Ian sẽ mất khống chế mà phát điên. Đây là kì phân hóa rất quan trọng của long tộc, để an toàn, hắn không nên nói lung tung. Sau khi im lặng, Giang Tự Bạch đỏ mặt nói với Ian: "Ta nghe nói ngươi huấn luyện quá mức phải hôn mê nhập viện, ta rất lo lắng cho ngươi nên tới đây xem thử." Mặc dù đã nói như vậy, Ian nghe xong vẫn có chút buồn bã, tầm mắt hạ xuống nhìn Giang Tự Bạch: "Cho nên Bạch Bạch, ngươi thực sự không muốn cùng ta vượt qua kì phân hóa, ngươi chỉ đến đây để thăm ta thôi, phải không?" Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch lại trầm mặc. Việc này đúng là không phải hắn tự nguyện, nhưng nội tâm của hắn lại không bài xích nó. Hắn phát hiện trong lòng mình cũng khá rối rắm. Môi Giang Tự Bạch vốn đã sưng tấy, hiện tại bị Ian dùng ngón tay xoa một hồi, hắn khẽ cau mày, hất tay Ian ra, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải, kì thật ta không bài xích ở cùng một chỗ với ngươi." Vừa nói hắn vừa liếc qua Ian, phát hiện Ian đang nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt phấn khích. Ngay cả tiểu Ian cũng hưng phấn đứng dậy, Giang Tự Bạch liền cảm nhận được! Giang Tự Bạch đột nhiên sợ hãi, sao hắn lại quên chuyện này? Đột nhiên hắn có chút hối hận, thử đẩy Ian ra, muốn bảo trì khoảng cách: "Cái kì, thực ra......ta vẫn chưa sẵn sàng......" Ian ôm chặt Giang Tự Bạch, ngăn cản hắn chạy trốn: "Bạch Bạch, ý của ngươi là ngươi cũng thích ta?" Ian lập tức đẩy Giang Tự Bạch xuống đất, hai mắt đỏ lên: "Bạch Bạch, ta chỉ biết, ngươi nhất định cũng thích ta, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, ngày nào ta cũng ôm ngươi vào lòng ngủ......" Giang Tự Bạch đẩy hắn: "Rõ ràng là ngươi nhất quyết ôm ta." Hắn sao có thể như vậy? Nếu Ian không ôm hắn, hắn sẽ ngủ thoải mái hơn! Nhưng lúc này, Ian đang phấn khích lại sắp mất kiểm soát. Bạch Bạch nói rằng không bài xích ở cùng hắn, nói tóm lại có nghĩa là thích hắn! Tinh thần lực của Ian lại bắt đầu hỗn loạn, xung quanh đột nhiên gió nổi mây phun. Giang Tự Bạch bị mắc kẹt trong tâm bão, nhìn lớp vảy trên trán Ian lại bắt đầu lộ ra. Hơn nữa tiểu Ian cũng bắt đầu không thành thật. Giang Tự Bạch bị chọc mạnh đến đến mức da bụng bị móp xuống, hắn có chút khẩn trương, đưa tay đẩy Ian: "Ian, ngươi tỉnh táo một chút! Ta còn chưa chuẩn bị xong!" Ian vẫn còn tỉnh táo, hắn đang trong kì phân hóa, một chút tỉnh táo lúc trước là kết quả của việc hắn kiềm chế, kiềm chế đến mức hai mắt đều đỏ lên. Những con rồng có tính chiếm hữu không thể để bạn tình của mình trong tổ kén mà không chạm vào họ, chúng muốn giấu bạn tình của mình hoàn toàn và đánh dấu từ trong ra ngoài để không một con rồng nào có thể lợi dụng được. Khổ người Ian to lớn, khi bị áp chế Giang Tự Bạch không có năng lực chống cự, mà lúc này hắn là nửa trạng thái mất khống chế, có nói gì cũng vô dụng. Giang Tự Bạch khóc không ra nước mắt, tuy hắn không bái xích Ian, nhưng không có nghĩa là hắn và Ian có thể đùng một phát nhảy tới giai đoạn này được, huống chi còn đang trong kì phân hóa của Ian nữa. Giang Tự Bạch nghe nói, nếu nhân loại có độ xứng đôi không cao thì sẽ không thể chịu được kì phân hóa của long tộc. Hai tay Giang Tự Bạch luôn đẩy Ian, Ian có chút bất mãn, hắn vòng tay qua eo Giang Tự Bạch, đặt hai tay Giang Tự Bạch lên đầu. Giang Tự Bạch khẩn trương đem tay nắm lấy sừng Ian: "Ian, ngươi có thể chờ một chút, để ta chuẩn bị tâm lý......" Giang Tự Bạch đã quên vùng gốc sừng của long tộc là một bộ phận mẫn cảm, hắn còn dùng hai tay siết chặt nó. Hơi thở của Ian ngày càng nặng nề, hai mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, ngươi không nhịn được đúng không? Ngươi cũng muốn đúng không?" Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch không biết nên trả lời sao: "Ta không có......" Vấn đề đọc loạn của Ian lại xuất hiện nữa: "Hả? Thật sao? Ta cũng vậy, ta sẽ nhẹ nhàng một chút mà, từng bước từng bước một, nếu quá gấp rút thì ngươi không thể chịu được hai cái nổi đâu." Giang Tự Bạch: "......" (nơi này tỉnh lược một vạn chữ) =)))))) * Mặc dù kỹ thuật của Ian không tốt nhưng hắn cũng nhẹ nhàng, dù sao cũng là lần đầu tiên, vẫn có lúc không khống chế được, cho nên mới khó tránh khỏi xuất hiện một ít sơ hở. Ví dụ như nếu hỏa lực thấp thì hắn thấy khó chịu, hỏa lực cao thì với tốc độ nhanh thì đồ ăn sẽ không chịu nổi, đồ ăn mà phải nhẹ nhàng và giảm lửa một chút, vậy nếu trong trường hợp phá hủy đồ ăn thì như thế nào? Ian rất lo lắng, hắn không có kỹ năng nấu nướng, nhưng hắn vẫn muốn xào những món đồ ăn nóng hổi, hắn phải làm sao? Chỉ có thể để đồ ăn ủy khuất một chút rồi. Tất nhiên, trong chuyện này cũng có một điều đáng tiếc, Ian có hai cái thìa xào, nhưng đồ ăn chỉ có một mâm, vậy phải làm sao, tổng thể cũng không thể dùng hai chiếc thìa xào, đem đồ ăn xào hai lần trong một nồi đúng không? Nhưng cùng lúc đó hắn cũng không thể thiên vị cái này hơn cái kia! Vì vậy, cuối cùng Ian đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời. Hắn lần lượt nấu ăn bằng hai chiếc thìa xào, xoay trái phải, lên xuống. Bây giờ đồ ăn đã ngon hơn và không có sự khác biệt nào giữa hai chiếc thìa xào nữa. Nhưng sau cuộc nấu nướng này, căn bếp trở nên rất bừa bộn, đồ ăn cũng được nấu xong. Ngay từ đầu Giang Tự Bạch còn muốn giảng đạo lý với Ian, nhưng sau khi thấy lí do không có tác dụng, hắn cố gắng ra vẻ quyến rũ để Ian có thể thương hại hắn một chút. Kết quả Ian hiểu lầm ý của hắn, Ian nghĩ thương hại có nghĩa là càng thêm dùng sức. Vì thế Ian nhẹ nhàng nói: "Bạch Bạch, ta hiểu rồi, ngươi thích mạnh đúng không?" Vì vậy, Ian tăng hỏa lực lên mức tối đa và bắt đầu loảng xoảng loảng xoảng. Cuối cùng, Giang Tự Bạch đã bỏ cuộc. Hắn ngất đi trong vô vọng. Khi hắn tỉnh dậy, không ai biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Ian ôm chặt hắn trong tay, một chiếc thìa chiên của Ian vẫn còn trong nồi. Giang Tự Bạch cảm thấy toàn thân yếu ớt, cảm giác như bị yêu tinh hút hết sinh khí. Hình như Ian không ngủ, khi nhìn thấy Giang Tự Bạch tỉnh lại, lập tức sáp tới, trìu mến hôn miệng Giang Tự Bạch, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc: "Bạch Bạch, em tỉnh rồi? Ta rất nhớ em." Vừa nói, hắn vừa bắt đầu lắc chiếc thìa. Giang Tự Bạch: "! ! !" Sắc mặt Giang Tự Bạch trắng bệch, hắn cảm giác được bụng mình rất trướng, đưa tay sờ sờ, sau đó hắn chợt nhận ra. Hóa ra Ian đã thêm nước vào đồ ăn khi nấu xong. Việc thêm nước vào đồ ăn phải được đun sôi trước khi nấu. Nhưng mà Ian có hai chiếc thìa xào, kích thước của hai chiếc thìa xào lớn hơn nhiều so với những chiếc thìa thông thường, cho một thìa đồ ăn vào đĩa và thêm một thìa nước, nó gần như nhấn chìm thức ăn, chưa kể, chúng có hai thìa, một lần để xuống là hai thìa. Mấu chốt là hắn không chỉ xào món này một lần mà tổng cộng là ba lần, tổng cộng là sáu thìa nước. Sáu thìa nước, thật sự là một trận lũ lớn tràn ngập Long Vương Điện, Giang Tự Bạch gần như ngất đi. Hắn giận dữ trừng mắt nhìn Ian, tứ chi yếu ớt nhưng trong mắt lại đầy sát khí: "Anh có thể lấy chiếc thìa gãy của mình ra được không!" Hắn thực sự rất tức giận. Bụng hắn sưng lên, hắn chưa bao giờ trải qua thứ này, quả thực tâm muốn chết. Hắn trừng mắt Ian với đôi mắt đỏ, gần như sắp khóc: "Đều tại anh, anh bắt nạt em!" Nếu biết khi vào sẽ thế này, nếu hắn còn muốn Ian, hắn cũng không đến đây QAQ. Sức lực thô bạo của Ian gần như là vô dụng, thậm chí còn xào rau bằng sức mạnh trâu bò. Ian đây là đang nấu ăn phải không? Đây chính là đang giết Giang Tự Bạch! QAQ. Ian thấy Giang Tự Bạch khóc, lập tức ôm chặt lấy cậu, hôn nhẹ lên mặt Giang Tự Bạch, lúc này hắn đã đánh dấu Giang Tự Bạch, coi Giang Tự Bạch là đồ của mình. Lão bà của mình thì chỉ cần mình dỗ mà thôi. Hắn đau lòng: "Được rồi ngoan nào, đều là lỗi của anh, lúc đó anh không khống chế được, ý thức không rõ cho nên mới dùng sức nhiều như vậy......Anh hứa với em, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?" Giang Tự Bạch quay đầu, né tránh Ian, không cho hắn hôn, đỏ mặt tức giận nói: "Vậy anh mau lấy cái thìa ra đi!" Tên Ian này, chính là ngoài miệng thì nói thì nghe, nhưng thực tế không có hành động gì cả! Cái thìa đã nằm trong nồi cả ngày lẫn đêm mà vẫn chưa được lấy ra. Cái thìa thì chịu được nhưng cái nồi chịu không nổi! Trong nồi vẫn còn nước, làm sao để rửa sạch nó đây? Với hai chiếc thìa xào này, bạn đã tính đến cảm giác của chiếc nồi chưa? Ian cười khúc khích, nhìn Giang Tự Bạch tức giận, hắn cảm thấy rất đáng yêu. Hắn không có lấy thìa ra, mà còn lắc hai cái, ôm chặt Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, anh còn đang trong kì phân hóa......Bây giờ mới là ngày thứ hai." Kì phân hóa của long tộc, ngắn nhất là ba ngày, dài nhất là năm ngày, nhưng dài nhất sẽ không vượt quá một tuần. Ian không biết kì phân hóa của mình kéo dài bao lâu, hắn chỉ biết hiện tại hắn đang cảm thấy rất khó chịu, mặc dù được Bạch Bạch an ủi, trải qua hai ngày một cách suôn sẻ. Nhưng các triệu chứng của hắn không thuyên giảm nhiều. Hắn ủy khuất ôm Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, không được ghét bỏ anh, anh thực sự rất khó chịu, nếu em thực sự tức giận, em cắn anh bao nhiêu lần cũng được?" Giang Tự Bạch nhìn cơ bắp cứng như đá trên người mình, im lặng quay đầu đi. "Không." Hắn thở hổn hển nói, "Em sợ gãy răng."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại

Copyright © 2022 - MTruyện.net