Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Kì phân hóa của Ian rất dài, kéo dài tận 7 ngày. Đối với những học sinh khác cùng tuổi với hắn, kì phân hóa dài nhất chỉ có 5 ngày mà thôi. Trong bảy ngày này, hắn mỗi ngày đều ở trong tổ kén ôm Giang Tự Bạch. Hai người cùng nhau xào rau. Món này tuy xào lâu, cho nhiều nước, nhiệt độ thậm chí còn rất nóng, nhưng may mắn là nó không bị hư hỏng và giữ rất tốt. Tuy nhiên, Giang Tự Bạch rất mệt mỏi và gần như nửa tỉnh nửa mê trong hai ngày tiếp theo. Thật sự rất mệt mỏi. Trước đây hắn từng nghĩ đến việc có bạn trai, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có bạn trai lại mệt mỏi đến thế! Đương nhiên, đây cũng là bởi vì hắn tìm nhầm bạn trai, người ta tìm bạn trai làm sao giống hắn, hắn tìm bạn trai tương đương với cùng một lúc có hai người bạn trai. Đối phương xào đồ ăn đều sử dụng hai chiếc thìa để xào, kỹ năng nấu ăn không được tốt, nhưng cố tình thích sử dụng lần lượt hai chiếc thìa, thỉnh thoảng còn đảo thìa và bật lửa tối đa. Này thì ai chịu nổi. Bất cứ ai ở đây bảy ngày đều có thể đã chết. Vào ngày thứ bảy, kì phân hóa của Ian có xu hướng ổn định. Hắn đã có thể suy trì hình dáng con người của mình rất ổn định và có thể tự do chuyển đổi giữa rồng và nhân loại. Tuy nhiên, hiện tại hắn đã có một người bạn đời là nhân loại, nên hắn vẫn luôn duy trì hình thái nhân loại của mình, hắn có thể cảm giác được Bạch Bạch thích hắn như vậy. Nếu hắn biến thành hình rồng, vảy trên người vừa lạnh vừa cứng, hắn đã bị từ chối từ lâu, nếu như Bạch Bạch không cho hắn ôm hắn thực sự sẽ phát điên. Ian rất bám người, trong bảy ngày qua, hầu như luôn ôm Giang Tự Bạch trong lòng, lúc nào cũng bám dính lấy Bạch Bạch, như thể bị đói da thịt vậy. Giang Tự Bạch còn đang ngủ, không có tỉnh, lại nhìn tổ kén dần dần trở nên trong suốt, trong lòng có chút tiếc nuối. Thật ra hắn muốn ở một mình với Bạch Bạch thêm vài ngày nữa, nhưng bảy ngày vẫn là quá ngắn. Hắn mặc quần áo cho Giang Tự Bạch, mặc cho mình một chiếc quần sọt, sau đó lấy ra một chiếc chăn màu hồng từ thiết bị đầu cuối, quấn chặt Giang Tự Bạch trong vòng tay và đứng dậy, sải bước ra khỏi tổ kén. Đã có một đám rồng vây quanh tổ kén, những con rồng cao bốn đến năm mét đều tụ tập trong phòng và hành lang, rất quan tâm đến tình hình của Ian. Tộc trưởng Tư Thụy Ân càng lo lắng hơn: "Hai đứa cách vách, Thiểm Điện với Hỏa Diễm đã đi ra khoảng 5 ngày, sao đã 7 ngày mà Ian vẫn chưa đi ra?" Huấn luyện viên thấp giọng nói: "Tộc trưởng, chẳng lẽ là do độ xứng đôi của nhân loại và Phong Bạo quá thấp? Bạn đời phù hợp đối với kì phân hóa của long tộc rất quan trọng." Tộc trưởng Tư Thụy Ân nhíu mày lắc đầu: "Không thể nào." Độ xứng đôi của hai đứa nó rất cao, trong lòng Tư Thụy Ân biết điều này, hơn nữa Ian rất thích nhân loại, nhân loại hẳn sẽ giúp ích rất nhiều cho hắn mới đúng. Lúc này, bác sĩ luôn theo dõi trường năng lượng của tổ kén hưng phấn nói: "Vỡ rồi! Phong Bạo đi ra rồi!" Tất cả long tộc canh giữ bên ngoài đều vô cùng hưng phấn, năm nay rồng con đều phân hóa thành công, trở thành lứa rồng trưởng thành mới trong long tộc. Sau khi khảo hạch tốt nghiệp diễn ra, họ sẽ được phân công trong nhiều lĩnh vực khác nhau, cống hiến cho long tộc. Với tư cách là người giỏi nhất và là người kế thừa vị trí tộc trưởng long tộc, Ian là tâm điểm chú ý của mọi người. Bây giờ hắn bình an vô sự đi ra, các huấn luyện viên đều rời đi, quay lại làm việc. Tư Thụy Ân dừng lại, nhìn Ian biến thành hình thái nhân loại, cau mày: "Tại sao lại biến thành hình dạng nhân loại? Biến trở về đi." Rồng vốn đã mang gen nhân loại rồi, nếu trở thành người thì sao? Ian chỉ chú ý đến Giang Tự Bạch trong ngực, không muốn cùng phụ thân nói chuyện: "Đây là tự do của ta, phụ thân." Khí chất của một con rồng trưởng thành đã khác so với trước đây, Tư Thụy Ân biết con trai mình đã trưởng thành và càng khó dạy dỗ hơn. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nhân loại vẫn sẽ rời khỏi đây khi thời cơ đến, ông muốn xem Ian sẽ khóc như thế nào. Ian vừa mới hoàn thành kì phân hóa, bỏ thuốc bác sĩ kê đơn vào thiết bị đầu cuối, ôm Giang Tự Bạch về nhà của mình. Không phải hang động nhỏ trước đây mà là một biệt thự gần biển của Ian. Biệt thự này có suối nước nóng nên Bạch Bạch có thể tắm thoải mái. Vì vậy, khi Giang Tự Bạch nửa tỉnh nửa mơ, phát hiện mình bị Ian đặt vào trong suối nước nóng, hắn hơi mở mắt, ngơ ngác nhìn suối nước nóng trước mặt. Hắn nghi ngờ mình vẫn còn ở trong trang viên của Áo Đề Tu, bảy ngày nay ở trong kén giống như một giấc mơ. Hắn ngơ ngác một lúc, chợt nhận ra có gì đó không ổn, hắn cúi đầu nhìn thấy một đôi chân có làn da sẫm màu hơn mình, đang ôm lấy thắt lưng của mình, lúc này hắn mới tỉnh táo lại, thì ra mình bị Ian ôm vào lòng. Ian một tay ôm Giang Tự Bạch, một tay xoa thân thể, nói giúp hắn tắm, ngay cả khăn mặt cũng chưa lấy, nhưng không thể không nói thì Ian sờ vào rất cẩn thận. Giang Tự Bạch hơi ngẩng đầu, khàn giọng nói: "Ian, anh đang làm gì vậy?" Ian dịu dàng xoa cổ Giang Tự Bạch, nhỏ giọng nói: "Anh thấy em quá mệt, nên đưa em đi tắm rồi quay lại ngủ sau." Vừa nói hắn vừa đưa cho Giang Tự Bạch một chén dung dịch dinh dưỡng màu xanh nhạt, giọng nói ôn hòa: "Nào, Bạch Bạch, uống một chút để khôi phục thể lực." Dung dịch dinh dưỡng này được chuẩn bị đặc biệt cho những con rồng đang trong kì phân hóa, khi đó trạng thái của những con rồng vẫn chưa được ổn định, dù có ăn thức ăn vào cũng không thể cung cấp nhiều bằng dịch dinh dưỡng. Không từ chối, hắn cầm lấy và nhấp một ngụm. Giang Tự Bạch muốn nói cái gì, nhưng vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói của mình đã khàn, trừng mắt nhìn Ian, dùng ánh mắt lên án hắn. Ánh mắt của Ian dịu dàng đến mức ch.ảy n.ướ.c, lúc này hắn đang nhìn Giang Tự Bạch, thật sự càng nhìn càng thích, hận không thể giấu Giang Tự Bạch vào phòng tối, tiến vào trong ngực hắn, tốt nhất hai người có thể vĩnh viễn cùng nhau một chỗ. Hắn nắm cằm Giang Tự Bạch, thấp giọng nói: "Bạch Bạch, anh muốn em." Nói xong, hắn lại bắt đầu hôn môi Giang Tự Bạch. Trogn miệng Giang Tự Bạch còn dịch dinh dưỡng chưa kịp nuốt xuống, lúc này bị quấy rối, chất lỏng từ khóe miệng chảy xuống. Dù Ian có hôn môi hay xào rau thì lực kéo dài vẫn rất tốt. Mỗi lần đều là Giang Tự Bạch cầu xin tha thứ, bằng không, hắn có thể tiếp tục hôn không dừng lại. Thấy Giang Tự Bạch thở hổn hển, hắn lại đổi chỗ, một đường đi xuống ăn hai quả anh đào nhỏ nào đó. Giang Tự Bạch không thể đẩy ra được, lúc này cả người hắn vô lực, chỉ có thể để Ian ức hiếp hắn. Tuy nhiên, không bao lâu, trước khi ăn hết quả anh đào nhỏ, Giang Tự Bạch lại cảm thấy Ian lại bắt đầu có xu hướng khuấy thìa. Hai chiếc thìa vừa dài vừa cứng, khi nấu ăn cực kì hung dữ, đặc biệt khi đó Ian còn mất khống chế, lại ở trong hình dạng bán nhân loại, hai cái thìa có những đường nét không đều, thập phần uy mãnh. [ê má ơi khó quá đi, chắc mn cũng tưởng tượng dc mà dk=)))))] Giang Tự Bạch có chút ăn không tiêu, ở cùng Ian 7 ngày khiến Giang Tự Bạch có chút sợ hãi. Bây giờ đã ra khỏi tổ kén, Ian còn muốn xào, điều đó tuyệt đối không được! Giang Tự Bạch cử động cơ thể, muốn đứng dậy, cách xa Ian, kết quả hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống ngồi trên hai chiếc thìa nấu ăn. Hơi thở Ian trở nên gấp gáp hơn, giọng nói cũng vô cùng khàn: "Bạch Bạch, em lại trêu chọc anh." Giang Tự Bạch: "......" Môi Giang Tự Bạch sưng đỏ, đuôi mắt phiếm hồng, trừng mắt nhìn Ian, khàn giọng nói: "Ai trêu chọc anh, em còn muốn chạy." Ian nghe vậy, lập tức ôm chặt Giang Tự Bạch: "Còn muốn chạy? Em muốn đi đâu." Sắc mặt Giang Tự Bạch nghiêm túc, giả vờ tức giận, nhưng bộ dáng của hắn nhu thuận, dù hung dữ đến đâu cũng không thể hung dữ bằng long tộc. Ian sẽ chỉ nghĩ rằng hắn rất dễ thương khi như thế này. Giang Tự Bạch thì thầm: "Em đã không ngủ nhiều trong bảy ngày qua, quá mệt mỏi, em muốn đi nghỉ ngơi." Ian đột nhiên có chút áy náy, Bạch Bạch vì giúp hắn nên mới như vậy. Nhân loại khác với long tộc, long tộc không ngủ vài ngày cũng không mệt mỏi, nhưng nhân loại thì khác, nhân loại rất yếu, không ngủ đối với cơ thể không tốt. Sau đó Ian ôm Giang Tự Bạch đứng dậy bằng hai tay, để Giang Tự Bạch hai chân dang rộng ra hai bên eo, bước lên bậc thang, đi đến suối nước nóng bên kia: "Bạch Bạch, chúng ta đi qua bên kia, ở đó có ghế nằm, chúng ta có thể nằm ngâm mình trong suối nước nóng." Giang Tự Bạch dựa vào trong ngực Ian, vùi mặt vào ngực Ian, cơ ngực rất rắn chắc, nhưng đường cong lại rất đẹp. Mặc dù ở với đối phương 7 ngày rất vất vả nhưng Giang Tự Bạch cảm thấy mình đã tìm được...... Suy cho cùng, trên tinh cầu nhân loại, hắn cũng từng muốn tìm một người bạn trai, nhưng hắn chưa bao giờ gặp được người bạn trai chất lượng cao như bây giờ. Người ta kể rằng đã có một thời gian mọi thứ đều khó khăn, sau khi hắn và Ian chia tay và từ Long Đảo trở về tinh cầu nhân loại, có lẽ hắn sẽ không bao giờ tìm được đối tượng như vầy nữa. Ian bế Giang Tự Bạch đến chiếc ghế dài ở rìa suối nước nóng, hắn trực tiếp ôm Giang Tự Bạch vào trong ngực, cũng không để Giang Tự Bạch chạm chân xuống đất. Bất quá cơ bụng của hắn cũng rất cường tráng, Giang Tự Bạch liền sử dụng tư thế đó. Bị ôm như thế này mà đi, thật sự mỗi bước đi đều là tra tấn. Cơ bụng cứng quá. Giang Tự Bạch cảm thấy rất khó chịu. Vì vậy, trong lúc đi, mặt Giang Tự Bạch đỏ bừng, hô hấp trở nên không ổn định. Hắn khó chịu điều chỉnh tư thế, phát hiện Ian đang ấn tay sau lưng mình mạnh hơn một chút. Ian thậm chí còn cau mày bất mãn, cúi đầu nói: "Bạch Bạch, đừng rời xa ta, em phải luôn bám vào ta." Vừa nói, hắn vừa ấn mạnh tay Giang Tự Bạch một chút. Hắn giống như một miếng keo da trâu, không muốn rời xa Giang Tự Bạch dù chỉ một giây. Giang Tự Bạch bị hắn xoa bóp như vậy, sắc mặt đỏ bừng, hắn cắn răng, kêu rên một tiếng, tựa vào ngực Ian, thấp giọng nói: "Anh, anh đi chậm một chút......" Đi nhanh quá, chịu không nổi. Nếu đồ ăn bị hỏng trước khi bắt đầu nấu, thì sau này làm sao bạn có thể khuấy thìa được! Ian nghe Giang Tự Bạch nói, cảm giác được cơ bụng nóng hầm hập, phản ứng muộn màng. Hắn mơ hồ nhìn Giang Tự Bạch, cố ý bước dài, thậm chí còn ôm chặt Giang Tự Bạch, cắn vào cổ một cách thô bạo nói: "Bạch Bạch, em có thích không?" Giang Tự Bạch: "......" Lúc này Giang Tự Bạch không nói nên lời, dựa vào ngực Ian, hai tay đặt lên vai hắn, hai mắt đỏ hoe, toàn thân khẽ run lên. * Ian bế Giang Tự bạch đến ghế tựa và ngồi xuống, hắn nửa dựa vào ghế nửa ngâm mình trong suối nước nóng. Hắn nhìn Giang Tự Bạch đỏ như tôm trong ngực mình, hôn lên mặt Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, ta muốn đi vào." Giang Tự Bạch đang định từ chối, nhưng hắn nhìn thấy Ian đã mang theo hai chiếc thìa và bắt đầu thay phiên nhau lắc chúng. Tư thế của chiếc thìa lần này khác với lần trước. Lúc trước là hắn đứng xào đồ ăn, hai tay khống chế nồi, bậy giờ thì ngược lại, hắn nằm xào đồ ăn ngược lại đặt nồi lên. Người này, hắn không hỏi xem nồi có đồng ý không à! Nâng nồi lên, nhưng thật ra càng khiến hắn dễ lật thìa hơn. Hai người cứ như vậy, dành phần lớn thời gian ở trong suối nước nóng, sau đó đầu bếp Ian chuyển tất cả nồi và thìa nấu ăn sang căn phòng sang trọng và rộng rãi của mình. Trong phòng có một cái giường, nhưng hắn không thích xào đồ ăn trên giường. Cho nên trực tiếp ôm nồi đi tới cửa sổ sát đất, đặt nó trên tấm thảm. Hắn có thể vừa xào vừa ngắm cảnh đêm bên ngoài tấm kính. Hỏa lực quá lớn quá dữ dội, khiến cho Giang Tự Bạch gần như bị choáng váng khắp nơi. * Sau khi ra khỏi tổ kén, hắn vẫn chưa được nghỉ ngơi thoải mái, Ian lại như keo dán chuột ôm Giang Tự Bạch thêm 5 ngày, trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào hắn cũng xào. Giang Tự Bạch cuối cùng đã hiểu tại sao long tộc không thực hiện chế độ một vợ một chồng. Tinh lực nhiều như vậy, còn có ham muốn mãnh liệt, cùng với thể lực cường hãn, nếu không tìm nhiều bạn tình thì thật sự rất khó khăn. Bây giờ Giang Tự Bạch cảm thấy mình sắp mệt chết rồi, tuy rằng nghe nói chỉ có gia súc mệt mỏi, đất đai màu mỡ nhưng bị bò cày năm sáu lần cả ngày lẫn đêm thì có khi đất hư hết! Cuối cùng đến ngày thứ 6, Ian không ở nhà nữa vì có kì thi cuối kỳ, hắn phải tham gia khảo hạch, lấy được thứ hạng để có thể tự do lựa chọn công việc mình thích. Từ xưa đến nay Long giáo có truyền thống, chỉ cần lọt vào top 5 của kì khảo hạch thì bạn sẽ có cơ hội lựa chọn ngành nghề của mình. Mong muốn của Ian luôn là gia nhập đội cơ giáp chiến đấu của long tộc. Tuy nhiên, sau khi có Bạch Bạch, suy nghĩ của hắn đã lặng lẽ thay đổi. Hắn muốn nói chuyện với ông nội của Áo Đề Tu, có lẽ hắn có thể gia nhập ban gìn giữ quan hệ hòa bình nhân loại, rồi lợi dụng chức vụ của mình để dưa Bạch Bạch về thăm họ hàng. Ian đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng điều hắn không ngờ tới là vừa mới đến trường thì đã chuẩn bị cho bài khảo hạch. Giang Tự Bạch ngay lập tức liên lạc với tộc trưởng Tư Thụy Ân. Lần này Tư Thụy Ân tới còn mang theo một người mang hình dáng nhân loại đi tới, dáng người cao lớn, mặt có nếp nhân, tóc hoa râm, nhưng khí chất lạnh thấu xương, ánh mắt sắc bén, xem ra không dễ ở chung. Phía sau ông ấy còn có Lạc Tư, Giang Tự Bạch lập tức hiểu được thân phận của ông. Đây hẳn là ông nội của Áo Đề Tu, lão sư của Lạc Tư, chuyên môn phụ trách giám sát và liên lạc với tinh cầu của nhân loại. Bọn họ ngồi ở trên sofa, Tư Thụy Ân nhìn Giang Tự Bạch: "Nhân loại, ngươi suy nghĩ kĩ chưa?" Ông nhìn Giang Tự Bạch, trên người Giang Tự Bạch cũng không có mặc quần áo cao cổ, mà chỉ có thể dùng chăn quấn quanh người, không còn cách nào khác, Ian để lại trên người rất nhiều dấu vết, thực sự rất nhiều. Trên cổ bị hắn cắn dày đặc vết đỏ, ngay cả dái tai cũng có, đối mặt với những ánh nhìn chăm chú của những con rồng, Giang Tự Bạch có chút xấu hổ. Hắn nghĩ mình chỉ cần quấn chăn là đủ rồi. Tuy nhiên điều hắn không biết chính là Ian đã để lại mùi dấu hiệu trên người hắn. Hiện tại tất cả long tộc đang có mặt tại đây đều ngửi thấy khi nhìn Giang Tự Bạch, trên người hắn tràn ngập mùi hương nồng đậm cường hãn đó, đến từ hơi thở của Phong Bạo Long. Đơn giản là cực kì chiếm hữu. Giang Tự Bạch trầm mặc rất lâu, mặc dù cảm thấy không muốn rời xa Ian, nhưng cũng phải quay về. Thật lâu sau, Giang Tự Bạch yên lặng gật đầu: "Ta đã suy nghĩ kĩ, ta muốn quay về." Tuy nhiên ông nội của Áo Đề Tu nhìn hắn rồi đột nhiên chậm rãi hỏi : "Cậu thực sự quyết định rời xa Phong Bạo sao? Cậu cần suy nghĩ kĩ về điều đó, cậu chỉ có một cơ hội duy nhất, chỉ cần rời khỏi nơi này, về sau cậu có muốn trở lại cũng không được." Tư Thụy Ân khẽ cau mày, bất mãn liếc đối phương, dường như không thích đối phương nói những lời này. Nhưng ngay cả Lạc Tư cũng gật đầu, nhìn toàn thân Giang Tự Bạch đều tràn ngập hơi thở của Ian, nói: "Kì thật, tiểu Giang, ngươi có thể sống tốt ở Long Đảo, người biết đấy, long tộc sẽ không tổn thương nhân loại, ngươi có thể ở cùng với Ian một thời gian. Chờ mùa xuân năm sau tới, Ian đi tìm một bạn đời khác, lúc đó ngươi trở về cũng được." Kì thực Giang Tự bạch cũng lo lắng về vấn đề này, nhưng mà hắn có thể chờ nhưng gia đình hắn không thể chờ. Mặc dù hắn có thể kết nối với tinh võng nhưng căn bản không thể liên lạc trên tinh võng được, bởi vì một khi phát ra liên lạc, Long Đảo sẽ ngay lập tức bị đối phương theo dõi, Long Đảo sẽ bị phát hiện. Hắn biết tộc trưởng Tư Thụy Ân sẽ không đồng ý. Hắc lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Không cần nói thêm, ta muốn trở về, về chuyện của long tộc ta nhất định sẽ giữ kín như bưng, một chữ cũng không nói." Hiện tại hắn đã quyết định, người khác không cần phải nói gì nữa. Lạc Tư lấy một chiếc vòng tay từ thiết bị lưu trữ, đeo vào tay Giang Tự Bạch, sau đó khởi động hệ thống giám sát. Đồng thời, tất cả các tài khoản mạng và tài khản danh tính của Giang Tự Bạch lập tức được Lạc Tư buộc định thành công. Ông nội Áo Đề Tu đứng dậy, nhìn Giang Tự Bạch, nói: "Cậu tốt nhất nên giữ lời hứa, cậu biết đấy chúng ta không muốn làm tổn thương nhân loại." Một lát sau ông lại nói: "Buổi chiều ngày mai lúc 2 giờ, ta sẽ đến đón cậu." Giang Tự Bạch vội vàng nói: "Làm phiền ngài rồi." Khi Lạc Tư rời đi, ôm Giang Tự Bạch một chút, thấp giọng nói: "Tạm biệt, tiểu Giang." Lạc Tư có thể đi tới tinh cầu nhân loại, có lẽ hắn nên bớt chút thời gian đi gặp Giang Tự Bạch. Tư Thụy Ân có chút chột dạ khi đem bạn đời của con trai mình đi. Ông nói với Giang Tự Bạch: "Tối nay hãy nói lời tạm biệt với nó." Tốt nhất là trực tiếp chia tay với Ian để tránh trường hợp nó phát điên. Bây giờ Giang Tự Bạch đã khác, hắn bây giờ là bạn đời của Ian, và là bạn đời quan trọng nhất của nó, nếu đột nhiên hắn biến mất, khẳng định Ian không chấp nhận được. Giang Tự Bạch cười nhưng không nói gì. Trong lòng hắn nghĩ, tốt nhất không nên nói với Ian chuyện này, bằng không hắn nghi ngờ Ian sẽ đem hắn nhốt lại giống như Ngải Tư Khắc đã từng làm trước đây. Qua kinh nghiệm ở chung với Ian, hắn có thể thấy được Ian đối với hắn rất chiếm hữu. Trừ phi hắn không muốn quay về, nếu không hắn tuyệt đối không thể nói. Trên thực thế, huấn luyện của Ian cũng không quá muộn, tuy rằng chuẩn bị khảo hạch tốt nghiệp, nhưng hắn lại không có tâm trí tham gia khảo hạch. Làm sao một con rồng đã ăn thịt có thể chịu đựng được việc ăn chay hàng ngày. Hắn suốt ngày nghĩ đến việc cùng xào rau với Bạch Bạch, nghĩ đến là khó chịu, trong lòng như có kiến đang bò. Nhiều lần, hắn nhịn không được nữa, muốn về nhà sớm đi tìm Bạch Bạch. Nhưng bây giờ Bạch Bạch không còn là một tiểu sủng vật bình thường nữa, hắn hiểu rõ tình hình của long tộc, có thể nói được ngôn ngữ của họ, nếu Bạch Bạch biết hắn về sớm, chẳng phải sẽ ghét hắn sao? Bạch Bạch nói với hắn rằng em ấy là nghiên cứu viên tại một trường đại học nổi nhất ở chủ tinh. "Bạch Bạch!" Vẻ mặt Ian hưng phấn, vội vàng chạy vào sân, ôm một con thỏ trắng nhỏ trong tay, mắt mang ý cười: "Bạch Bạch, mau nhìn này, nó giống em ghê!" Giang Tự Bạch đã sắp xếp lại vài thứ của mình, đó là tất cả những thứ trên khoang thuyền trốn thoát của hắn, cũng như trĩ não và thiết bị lưu trữ bị hỏng. Tất nhiên, hắn cũng lén lút gói ghém chiếc chăn nhỏ Ian mua cho mình và chuẩn bị mang đi. Trong đó có một chiếc ổ tròn mềm mại mà Ian mua cho hắn, hắn cũng muốn đem theo nhưng vẫn chưa cất được, ít nhất phải đợi tới đêm nay hoặc ngày mai, chờ Ian tới trường thì hắn mới có thể giả bộ đem đi được. Khi nghe thấy Ian lớn tiếng gọi mình, hắn có tật giật mình đem đồ đạc nhét dưới gầm giường, liền nhanh chóng chạy tới vườn, hắn có chút chột dạ không dám nhìn vào mắt Ian: "Anh về rồi? Sớm vậy." Ian không nhận ra cảm xúc khác thường của hắn, mà ngược lại như hiến vật quý đưa một con thỏ trắng nhỏ đến trước mặt Giang Tự Bạch, nhìn chằm chằm vào Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, nhìn xem, con thỏ này có phải rất giống em hay không?" Giang Tự Bạch nhìn con thỏ nhỏ trắng nõn mềm mại, tai, miệng và móng vuốt của con thỏ đều hồng hào và mềm mại, toàn thân run rẩy không dám cử động. Giang Tự Bạch dịu dàng ôm lấy thỏ nhỏ, nhẹ nhàng v.uố.t v.e nó, thấp giọng nói: "Nói hưu nói vượn, nó làm sao giống ta." Ian lập tức lợi dụng ôm lấy Giang Tự Bạch, vùi đầu vào cổ Giang Tự Bạch, nhỏ giọng nói: "Bạch Bạch, mềm, còn đáng yêu, rất giống em." Giang Tự Bạch hơi đỏ mặt, mím môi không nói gì. Nhưng Ian lại bắt đầu hôn Giang Tự Bạch, nhỏ giọng nói: "Bạch Bạch, anh cả ngày đều nghĩ đến em, anh muốn em sắp phát điên rồi." Hắn ôm chặt Giang Tự Bạch, ép Giang Tự Bạch vào tường: "Chờ kì thi khảo hạch kết thúc, anh có thể mỗi ngày đều ở bên cạnh em rồi, Bạch Bạch, anh không muốn rời xa em chỉ là một phút." Hắn dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Giang Tự Bạch, nói một cách chiếm hữu: "Em là của anh." Nhìn Ian như vậy, Giang Tự Bạch có chút lo lắng. Ngày mai hắn sẽ rời đi, nhưng Ian không biết điều đó, chờ đến ngày mai hắn không thấy hắn, có khi nào hắn hỏng mất không. Trong lòng Giang Tự Bạch lại đang đấu tranh. Hắn có nên nói với Ian rằng hắn muốn quay trở lại tinh cầu nhân loại không? Vạn nhất hắn nói với Ian, Ian lại giống như Ngải Tư Khắc tạo ra một chiếc lồng vàng bằng kim loại, đem hắn nhốt vào trong đó thì phải làm sao? Mặc dù Ngải Tư Khắc không nhốt hắn lâu nhưng Ian cũng khó nói. Sau một hồi do dự, Giang Tự Bạch nhanh chóng không còn suy nghĩ về vấn đề này được nữa, bởi vì Ian đột nhiên đặt thỏ nhỏ xuống đất, sau đó ôm Giang Tự Bạch đi đến ghế sofa trên phòng khách. Hắn lại muốn xào rau với Giang Tự Bạch rồi. Đêm nay Giang Tự Bạch rất ngoan ngoãn hợp tác, điều này càng làm cho Ian hưng phấn, khó có thể khống chế được bản thân. Vì vậy, một món đồ ăn lại được đem nấu trong 4 tiếng, chờ Giang Tự Bạch tỉnh lại đã là nửa đêm. Thìa của Ian vẫn còn trong nồi và chưa được lấy ra. Giang Tự Bạch đưa tay sờ sờ cái bụng căng phồng của mình, hắn cũng không còn kinh ngạc nữa. Tay Ian cũng nhanh nhẹn theo sau mà chạm vào bụng hắn. Lòng bàn tay của Ian rất rộng, rất nóng và có nhiều vết chai trong lòng bàn tay. Rất thô ráp, hắn v.uố.t v.e bụng Giang Tự Bạch một chút, Giang Tự Bạch liền có chút đau, nhưng mà hắn không có ngăn cản Ian, bất đắc dĩ nói: "Anh làm quá nhiều, em có chút không thoải mái." Ian rất thích bầu không khí hiện tại, hắn cũng thích sờ bụng Giang Tự Bạch như thế này. Ian cười khẽ, thấp giọng nói: "Đương nhiên phải làm nhiều một chút, nếu không thì làm sao sinh trứng được?" Mặc dù gen của long tộc mạnh mẽ, có năng lực bẩm sinh nhưng việc sinh sản của long tộc không hề suôn sẻ. Long tộc không dễ thụ thai. Mặc dù năng lực sinh dục của chúng mạnh hơn tất cả các loài khác, nhưng dù hai người có đến với nhau và đẻ ra rất nhiều trứng thì cũng không thể sinh được trứng rồng. Ian khẽ thời dài, nhỏ giọng nói: "Bạch Bạch, ngươi có thể giúp cho ta đẻ một quả trứng thì tốt biết bao." Đứa nhỏ nhất định sẽ giống Bạch Bạch. Ian tưởng tượng ra cảnh tượng đó và phấn khích rất lâu. Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch có chút bất đắc dĩ: "Ian, ta là nam nhân, không thể mang thai." Ian lại cười, ôm lấy Giang Tự Bạch, hôn hắn mấy cái, nhỏ giọng nói: "Ở thế giới nhân loại, nam nhân và nam nhân có thể không thể mang thai, nhưng ở long tộc, long tộc có thể tìm kiếm nam hoặc một giống đực nhân ngư làm bạn đời, có thể khiến cho đối phương mang thai." Chỉ là khả năng rất thấp, dù sao nhân loại cũng không biết, mấy trăm năm nay nhân loại không xuất hiện trên Long Đảo, nhưng trong lịch sử vẫn có giống đực nhân ngư có thể mang thai. Thật tuyệt khi thấy điều đó. Lời nói của hắn khiến Giang Tự Bạch sợ hãi. Giang Tự Bạch sợ hãi nhìn hắn, sau đó hắn đột nhiên ngồi dậy, quên mất chiếc thìa vẫn còn ở trong nồi, lần này mới động một chút, trong nháy mắt Giang Tự Bạch liền mềm nhũn, kêu rên một tiếng, từ má đến cổ của hắn đều đỏ. Ian cũng cảm thấy khó chịu, nhẹ nhàng ôm Giang Tự Bạch vào ngực, nhỏ giọng nói: "Sao vậy? Bạch Bạch, sao lại kích động như vậy?" Giang Tự Bạch cắn răng: "Sao anh không nói chuyện này sớm hơn một chút!" Nếu biết trước mình sẽ sinh trứng thì nhất định phải suy nghĩ lại! Hắn có thể không nhất thiết phải đi vào kén, cho dù có đi vào hắn cũng có thể chuẩn bị đầy đủ, chẳng hạn mang cho hắn một chiếc bao cao su! Giang Tự Bạch bắt đầu lo lắng: "Xong rồi, xong rồi, ta có nên..." Hắn lại đưa tay chạm vào cái bụng căng phồng của mình, sau đó tức giận đấm Ian hai cái, mắng hắn ta: "Đều tại anh! Mỗi lần đều cho vào, còn cho vào nhiều như vậy, vậy phải làm sao bây giờ!" Sau 7 ngày ở trong kén, hắn lại dành thêm năm sáu ngày nữa sau khi ra ngoài. Trong khoảng thời gian này, Ian tràn đầy năng lượng, mỗi ngày đều phải từ 5 tới 6 lần, còn lượng nước mà hắn nhận được phải gấp 2 lần...... Giang Tự Bạch không dám nghĩ tới nữa, loại tình huống này khả năng mang thai quá cao. Hắn sắp ngất rồi. Mặc dù thích đàn ông nhưng không có nghĩa là hắn muốn sinh trứng! Nếu hắn sinh trứng rồng ở thế giới nhân loại thì hãy nghĩ đến hậu quả! Ian thấy hắn khó chịu, không thể tin được, có chút chán nản: "Bạch Bạch, ta còn nghĩ ngươi biết rồi, hơn nữa khi ta gặp ngươi trong tổ kén, ý thức cũng không rõ ràng." Dừng một chút, Ian lại có chút không vui, nhéo nhéo cằm Giang Tự Bạch, nghiêng người về phía hắn: "Bạch Bạch, ngươi không muốn sinh trứng cùng ta sao?" Hiện tại bọn họ có mối quan hệ bạn đời thân mật nhất, cùng nhau làm những việc thân mật nhất, mỗi ngày đều không ngừng dấu hiệu Giang Tự Bạch, kết quả Giang Tự Bạch không muốn cùng hắn sinh trứng? Cảm giác nguy cơ của Ian đột nhiên lại trỗi dậy. Mặt khác, Giang Tự Bạch đột nhiên tỉnh táo khi đối mặt với câu hỏi của Ian. Ngay từ đầu Tư Thụy Ân đã biết rằng mình sẽ quay trở lại thế giới nhân loại. Hơn nữa, Tư Thụy Ân cũng không đồng ý cho hắn ở bên Ian. Vì vậy, khi Tư Thụy Ân nhờ hắn giúp Ian vượt qua kì phân hóa, khẳng định có cân nhắc tới điều này. Lẽ ra Tư Thụy Ân phải chuẩn bị sẵn, có lẽ Tư Thụy Ân đã thêm thuốc vào thức ăn của hắn. Hoặc có thể thứ gì đó đã được thêm vào dịch dinh dưỡng chuẩn bị cho hắn. Giang Tự Bạch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên lòng. Sau khi an tâm, hắn bắt đầu cảm thấy áy náy về việc ngày mai sẽ rời đi, vì khi đối mắt với Ian, hắn liền chột dạ: "Sao có thể như vậy chứ?" Hai tay Giang Tự Bạch ôm lấy cổ Ian, thân mật nói: "Sao em có thể phản đối việc sinh con với anh chứ? Ngay cả chuyện thân mật chúng ta cũng đã làm, em thích anh nhất." Hắn nói và hôn lên miệng Ian. Trước đó hắn phát hiện ra mình không thể rời khỏi Ian, trái tim có chút dao động. Trải qua những ngày ở chung, mỗi ngày bọn họ đều xào rau, có những trao đổi sâu sắc nhất, thân mật nhất, mối quan hệ của họ đã trở nên chặt chẽ hơn. Giang Tự Bạch bất đắc dĩ phải buông Ian ra, nhưng khi nói đến tình cảm, hắn lại cởi mở hơn. "Ian," Giang Tự Bạch dựa vào vòng tay của Ian, ngập ngừng hỏi: "Nếu......Ta nói là, chính là......" Ian thấy hắn do dự, liền vỗ bờ vai của hắn, hôn hắn một cái: "Nếu cái gì? Mau nói." Giang Tự Bạch trầm mặc, sau đó lấy hết dũng khí mở miệng: "Em nói, nếu một ngày, em phải trở về nhà, rời khỏi Long Đảo, rời khỏi anh, anh......" Lời còn chưa nói xong, Ian đã xúc động mở miệng: "Không được! Không thể!" Ian biết rằng long tộc có thể đến tinh cầu nhân loại. Nếu Giang Tự Bạch nhất quyết muốn quay về, hắn cũng biết, chính mình đau lòng Giang Tự Bạch, hắn có thể sẽ không ngăn cản đối phương về nhà. Vì vậy, chỉ nghĩ đến điều này, Ian đã cảm thấy vô cùng đau đớn. Sắc mặt hắn tái nhợt, ôm chặt Giang Tự Bạch, hai mắt lập tức đỏ bừng. Hắn khàn giọng nói: "Bạch Bạch, anh sẽ tìm cách, anh sẽ tìm cách mang em trở về, nhưng em phải hứa là không được tự tiện rời xa anh?" Giang Tự Bạch vỗ lưng an ủi Ian, trên mặt có chút khó coi: "Ian, anh có thể đưa em trở về không?" Ian im lặng một lúc lâu. Rồng và con người đã không còn liên lạc với nhau hàng trăm năm nay. Tuy rằng long tộc có thể đến tinh cầu nhân loại, nhưng thật ra, ngoại trừ ông nội Áo Đề Tu, cùng với đệ tử của ông Lạc Tư, cho đến nay vẫn chưa có con rồng nào đến tinh cầu nhân loại. Ian muốn hứa hẹn với Giang Tự Bạch, nhưng mà hiện tại hắn vừa mới trưởng thành, hắn không có quyền hạn gì cả. Một lúc lâu, Ian kiên định nhìn Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, cho anh hai năm, chờ khảo hạch chấm dứt, có thể lựa chọn công việc, ta có thể đến làm việc dưới quyền Áo Mạn Nạc, giống như Lạc Tư. Lúc đó anh có thể nhận nhiệm vụ đi đến tinh cầu nhân loại, đến lúc đó có thể mang theo em." Tất nhiên, còn có một khả năng khác, đó là hắn kế vị cha mình, trở thành tộc trưởng, thay đổi quy củ của long tộc trong hàng trăm năm để long tộc có thể hòa nhập vào tinh cầu nhân loại. Nhưng điều này khó thực hiện, hắn càng có khuynh hướng làm việc dưới quyền Áo Mạn Nặc hơn, có quyền hạn đi tới tinh cầu nhân loại. Giang Tự Bạch tin tưởng Ian, nếu như hắn nói hai năm có thể làm được, vậy liền có thể làm được. Tuy nhiên, Giang Tự Bạch không thể chờ đợi được nữa. Sau hai năm, hắn không biết gia đình mình sẽ ra sao. Hắn không muốn để họ phải chờ đợi. Ian lo lắng nhìn Giang Tự Bạch, ôm thật chặt Giang Tự Bạch, nhỏ giọng nói: "Bạch Bạch, em không tin sao? Ta nói sẽ làm như vậy, ta sẽ đưa em về, ta nhất định sẽ đưa em trở về." Giang Tự Bạch vỗ đầu an ủi: "Em đương nhiên tin tưởng anh, Ian, anh lợi hại như vậy đương nhiên có thể làm được, anh còn lợi hại hơn Lạc Tư, nếu đi làm cho bọn họ, quả thực là không biết trọng nhân tài." Ian lắc đầu, vùi đầu vào trong ngực Giang Tự Bạch, hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Đi làm ở đâu không quan trọng, trong lòng anh, em là quan trọng nhất."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");