Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 40: Xong chưa?
"Dám! Cúp! Điện! Thoại! Của! Tôi!" Hai mắt Vạn Lệ như sắp rớt ra ngoài, nhìn chăm chú vào điện thoại di động, vẻ mặt như muốn bóp nát điện thoại di động.
"Anh ta hẳn là sẽ không sẽ liên lạc lại với cô đâu." Ngô Thần nói một câu.
Vạn Lệ như không nghe Ngô Thần nói gì, cô ta lại cắn răng, trong miệng lầm bầm chửi, cấp tốc bấm số điện thoại của Hồ Tiểu Vĩ lần thứ hai.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Không gọi được luôn, chắc chắn là chặn rồi
Hồ Tiểu Vĩ là trai bao chuyên nghiệp. Anh ta biết tính tiểu thư của Vạn Lệ, một khi bị phát hiện, vậy sẽ phải lập tức bứt ra, nhanh chóng lẩn đi thật xa.
Nếu không, bị Vạn Lệ trả thù thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng!
Nghe tiếng nhắc nhở vui vẻ bên trong điện thoại di động, mặt Vạn Lệ tái mét, suýt chút nữa ném luôn điện thoại di động đi!
Cô ta đã hiểu, những gì Ngô Thần nói đều là thật. Hồ Tiểu Vĩ quả nhiên không ở nhà, nhất định là cầm tiền của cô ta đi tìm một người bạn gái khác.
"Chó! Chết!" Vạn Lệ nghiến răng nghiến lợi, hai tay như phát điên hươ về phía không khí trước, sau đó đằng đằng sát khí bước nhanh xuống lầu, đi rất vội vàng, một bước vượt hai bậc cầu thang, gần như chạy đi.
Dĩ nhiên là muốn đi tìm Hồ Tiểu Vĩ tính sổ.
Cô ta dường như đã quên bản thân hôm nay đến tìm Ngô Thần tính sổ, giúp bạn thân lấy lại công bằng. Lúc này cả đầu cô ta đều là Hồ Tiểu Vĩ, muốn đem anh ta băm thành tám mảnh!
Ngay cả Mục Thiên Thiên cô ta cũng quên ở ngoài cửa nhà Ngô Thần.
Có thể thấy được có cô ta tức giận đến nhường nào.
Thật ra nếu chỉ đơn giản là ngoại tình, Vạn Lệ cũng sẽ không tức giận đến như thế, sẽ chia tayvô cùng sảng khoái.
Chủ yếu là bởi vì những lời Ngô Thần nói khi trước.
Khiến Vạn Lệ hiểu bạn trai cô ta không phải thay lòng, mà là ngay từ lúc bắt đầu, Hồ Tiểu Vĩ đã nhằm vào tiền của cô ta, coi cô ta như ATM di động để đi ăn chơi đàng điếm với đám bạn xấu, đi nuôi người con gái khác!
Tiếng bước chân vội vã của Vạn Lệ nhanh chóng xa dần.
Mục Thiên Thiên có chút lúng túng, ngày hôm nay không phải chính cô muốn tới gây sự, mà là Vạn Lệ kéo lấy cô tới. Giờcômột mình đối mặt Ngô Thần, cũng có chút, không biết nên nói thế nào.
"Em đi..." Mục Thiên Thiên chỉ xuống cầu thang phía dưới, chần chờ, tựa hồ còn muốn giải thích gì đó với Ngô Thần, nhưng cô cũng nóng lòng đuổi theo bạn thân, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn.
"Đi thôi, anh hiểu mà." Ngô Thần không giống vậy. Anh không đợi Mục Thiên Thiên nói xong, đã mỉm cười nói.
Nhất thời trong lòng Mục Thiên Thiêndâng lên cảm giác khác thường.
Bởi vì Ngô Thần nói rồi "Anh hiểu mà", không bắtcô giải thích, điều này khiến cho Mục Thiên Thiên có cảm giác kỳ diệu "Anh ấy hiểu tôi" .
Từ trước đến giờ Mục Thiên Thiên đều sẽ chịu trách nhiệm đối với hành vi của chính mình.
Cô không phải loại người dâng lần đầu tiên cho Ngô Thần, thì nhất định phải lấy anh.
Mục Thiên Thiên chưa bao giờ tin tưởng cái Ngô Thần gọi là Luân Hồicùng một ngày. Chỉ là cô đã đoán sai thân phận của Ngô Thần, cho là Vạn Lệ sắp xếp. Nhưng cái này là cô tự đoán sai, Ngô Thần chưa từng nói mình do ai phái tới.
Chuyện tối ngày hôm qua, là anh tình em nguyện.
Mục Thiên Thiên cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tìm Ngô Thần gây sự, chỉ muốn tiếp xúc cùng Ngô Thần nhiều hơn một chút.
Bởi vì, lúc thân mật cùng anh quá thoải mái!
"Vậy em đi đây." Mục Thiên Thiên nở nụ cười, nói xong tiến lên hai bước, thơm nhẹ một cái lên mặt Ngô Thần, sau đó liền xoay người chạy xuống gác, đuổi theo Vạn Lệ.
Đúng lúc này, dưới gác lại vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Mục Thiên Thiên mới vừa chạy đến giữa tầng bốn thì lại thấy Vạn Lệ chạy lên. Cô ta nhìn thấy Ngô Thần liền lên tiếng hỏi trước: "Địa chỉ của con hồ ly tinh kia là gì? Anh nói lại đi!"
Ngô Thần từng nói qua một lần khi trước, nhưng cô ta không nhớ kỹ.
"Nhà số 201, tòa nhà số ba, khu mười chín, đường Phúc Nguyên." Ngô Thần nói, tuy rằng Vạn Lệ mắng anhtrước, nhưng Ngô Thần chính là người thích giúp người làm niềm vui như thế, hoặc phải nói là… thích hít drama!
" Được rồi! Tôi rất..." Vạn Lệ lại hùng hùng hổ hổ xoay người chạy xuống dưới gác, vẫn đằng đằng sát khínhư trước, nhưng mà lần này, cô ta không quên Mục Thiên Thiên, mà đồng thời kéo Mục Thiên Thiên chạy xuống dưới gác.
Ngô Thần đứng ở cửa tầng năm nghe tiếng bước chân phía dưới dần dần đi xa, cho đến khi biến mất.
"Đúng là thiếu nữ." Ngô Thần cười than thở một tiếng, về nhà đóng cửa.
Vào nhà, đầu tiên là bật đèn, sau đó Ngô Thần đổi dép, tiện tay bỏáo khoác âu phục vào tay vịn ghế, đi tớingồi xuống ghế sa lon, thả lỏng nửa người mệt mỏi, thở dài một cái.
Cuộc sống mới ngày thứ nhất, rất đặc sắc, cũng rất viên mãn!
Ngô Thần ngửa đầu suy nghĩ một chút, lại lấy điện thoại di động ra, một tay đánh chữ, tốc độ nhập cực nhanh.
...
Mục Thiên Thiên bị Vạn Lệ kéo chạy ra khỏi tòa nhà, giày cũng sắp tuột.
"Móa cậu chậm một chút!" Mục Thiên Thiên hô lên.
"Nhanh lên một chút nào Thiên Thiên! Đi bắt kẻ thông dâmvới tớ! Đúng rồi, cậu đưa côn điện cho tớ!"
Hai người chạy đến cạnh ngõ nhỏ bên ngoài phố lớn, đúng lúc có xe taxi đi qua, Vạn Lệ đưa tay ngăn lại, hai người lên xe. Vạn Lệ hấp tấp báo địa chỉ cho bác tài, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại đểtìm người!
Lấy tính cách Vạn Lệ, cô ta là sẽ vội vàng trực tiếp xông tới! Một người cũng dám!
Nhưng mà, bởi vì trước đó Ngô Thần từng doạ cô ta. Thế nên cô ta nhớ lâu, quyết định gọi một đám người qua!
Mục Thiên Thiên quay đầu nhìn Vạn Lệ đang gọi điện thoại để tìm người, ánh mắt có chút bận tâm. Cô không sợ những khác, chỉ sợ tóm được Hồ Tiểu Vĩ thật, lấy cái tính đại tiểu thư cuả Vạn Lệ, có khi sẽ gây chết người.
Đột nhiên Mục Thiên Thiên như nhớ ra gì đó.
Cô quay đầu nhìn về phía sau cửa một chút, nhìn con hẻm đã cách cửa xe rất xa.
—— Cô lại quên hỏi phương thức liên lạc của Ngô Thần rồi.
Tinh!
Điện thoại di động của Mục Thiên Thiên đột nhiên rung lên một chút. Cô cầm lên nhìn, là một tin nhắn do số lạ gửi tới, nội dung chỉ có năm chữ: Đây là số của tôi.
Nháy mắt, Mục Thiên Thiên sững sờ, sau đó hiểu ra. Cô cười "Hi" một cái, ghi chú họ tên cho cái số xa lạ này: Ngô Thần.
Ngay khi Mục Thiên Thiên cùng Vạn Lệ sau khi rời đi nửa giờ.
Ngô Thần xuống gác lần thứ hai.
Anh thay đổi quần áo, mặc lên bộ quần áo thể thao đại học thời đại.
Anh đi ra vận động, rèn luyện thân thể!
Tố chất thân thể Ngô Thần vốn rất tốt. Mặc dù nhìn gầy guộc, nhưng cơ thể rất khỏe mạnh! Bình thường, anh không cần cố rèn luyện, là đã có thể duy trì dáng người, mỗi ngày đều có một trạng thái rất tốt.
Thế nhưng, Ngô Thần không muốn một thân bản lĩnh của mình bị lãng phí.
"Một thân bản lĩnh" nghĩa như mặt chữ, chính là chỉ phương diện năng lực của cơ thể!
Tỷ như đánh nhau!
Anh từng luyện đánh nhau, giờ đang nắm giữ kỹ xảo cận chiến vô cùng toàn diện, cùng với ý thức phản ứng kinh khủng.
Vớitrạng thái cơ thể của anh bây giờ, tám, mười người cùng tiến lên cũng chưa chắc đánh thắng được anh.
Anh có thể dựa vào sự di chuyển linh hoạt cùng né tránh cơ thể để tránh thoát sự tấn công của đối thủ, giống như là những tay đấu quyền anh. Người bình thường đối đầu với tuyển thủ quyền anh, tuyển thủ quyền anh tay thậm chí chân không di chuyển, chỉ đứng ở đó, nghiêng đầu né tấn công, người bình thường không có bất kỳ khả năng nào đánh lại được tuyển thủ quyền anh.
Điểm này Ngô Thần cũng có thể làm được, mà khi anh ra tay, đối phương cơ bản là không thể né tránh.
Dù cho đối mặt một đám người, chỉ cần không để vây nhốt hoàn toàn, chú ý bộ pháp né tránh. Như thế thì dù là nhiều người hơn nữa, chỉ cần thể lực anh còn đầy đủ, là có thể xử lý từng người một.
Nhưng dù bây giờ năng lực đánh nhau của anh mạnh hơn, cuối cùng vẫn bị hạn chế bởi tố chất thân thể của chính mình.
Trong luân hồi chỉ có tư duy, ký ức, học thức, ý thức có thể tích lũy, còn mặt cơ thể sẽ bị sắp xếp lại.
Vì lẽ đó, Ngô Thần quyết định, bắt đầu từ hôm nay phải rèn luyện sức khỏe!
Chỉ vì để bản thân càng mạnh mẽ hơn!
Thoắt cái, hơn hai giờ sau.
Hơn mười giờ khuya, Ngô Thần mồ hôi đầy người chạy trở về ngõ nhỏ, dần dần bước chậm lại. Từ chạy thành đi bộ, toàn thân anh cũng bị mồ hôi ướt đẫm, quần áo đều dính ở trên người. Thế nhưng anh nhưng cảm thấy rất thoải mái!
Cũng không biết ngày mai sau khi tỉnh dậy có thấy đau chân không, mà cũng không sao cả, có thể bước đi là được.
Khi bước vào khu nhà, Ngô Thần đột nhiên bước chậm lại, hơi nhíu mày, sau đó mới đi vào.
Anh nhận ra lúc này hình như có người theo dõi anh, theo dõi nguyên một ngày rồi.
Có chút phiền bởi vì Ngô Thần biết là ai phái người theo dõi anh. Vì thế anh không lo lắng đối phương sẽ uy hiếp được bản than hay là có mục đích khác. Anh vốn tưởng rằng đối phương biết nhà anh ở nơi nào xong thì sẽ thôi.
Bây giờ không ngờ vẫn chưa thôi.
Về đến nhà.
Ngô Thần đi tắm, mặc áo tắm. Từ lúc đi ra khỏi phòng rửa tay, anh cầm điện thoại di động lên đi tới bên cửa sổ, nhìn con hẻm bên ngoài, bấm một dãy số.
Bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Alo?" Giọng đối phương rất lạnh nhạt.
"Phái người theo tôi một ngày, xong chưa?" Ngô Thần thản nhiên hỏi.