Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ly át bích khiến Lâm Nhàn hơi say rượu.
Một đường tản bộ về Four Seasons Hotels and Resorts, tắm nước lạnh, cả người lại lần nữa phấn chấn.
Vừa đi ra phòng tắm, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Lâm Nhàn cầm điện thoại lên xem, phát hiện là Nhan Tiểu Mạn gọi tới.
"Uy, thế nào?" Lâm Nhàn hỏi.
"Cậu lại làm gì? Vừa rồi vì sao không nhắn tin cho mình?" Đầu bên kia điện thoại, Nhan Tiểu Mạn cố ý dùng nghiêm túc ngữ khí vặn hỏi.
Lâm Nhàn trả lời rất đương nhiên: "Tắm rửa! Bằng không còn có thể làm gì? Lướt web sao?"
"Thực ngoan như vậy sao? Không đi lêu lổng bên ngoài?" Nhan Tiểu Mạn tiếp tục hỏi.
Lâm Nhàn vừa lau tóc vừa trêu ghẹo: "Không nghĩ tới lại bị cậu nhìn thấu! Tốt, mình thành thật khai báo, hiện tại mình đang trụy lạc trong hộp đêm, bên cạnh có mười mấy tiếp viên nữ."
"Lâm Nhàn!!!"
Lâm Nhàn cảm thụ được màng nhĩ chấn động, vội vàng đẩy điện thoại ra xa.
Qua vài giây đồng hồ, hắn mới lên tiếng: "Cậu rống lớn như thế làm gì? Lỗ tai mình sắp bị cậu hét đến điếc rồi này!"
"Hừ!"
Nhan Tiểu Mạn khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó có chút ủy khuất trông mong mà hỏi: "Lâm Nhàn, cậu bây giờ rốt cuộc đang ở đâu?"
Kỳ thật cô biết rõ Lâm Nhàn đang đùa với mình, nhưng cứ cảm giác không yên lòng, vạn nhất tên khốn này thực sự đi hộp đêm chơi thì sao?
Vừa rồi trên đường về nhà, Tần Lam dạy bảo rất nhiều khiến trong lòng Nhan Tiểu Mạn sinh ra một tia cảm giác cấp bách.
"Vậy cậu hi vọng mình hiện tại ở đâu?"
Lâm Nhàn đi vào quầy bar trong phòng, mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước, uống một ngụm.
Nhan Tiểu Mạn không chút do dự nói: "Khách sạn!"
"Aizzz!"
Lâm Nhàn oán than: "Gian phòng lớn quá, tôi một người ở quá tịch mịch, nếu có người bên cạnh tôi thì tốt rồi!"
"Đại sắc lang!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm hơi có vẻ ngượng ngùng của Nhan Tiểu Mạn.
"Chỉ cần cậu ở bên cạnh, mình bảo đảm sẽ thành thành thật thật đợi trong phòng khách sạn, tuyệt đối không đi đâu khác." Lâm Nhàn trêu đùa.
Nhan Tiểu Mạn nghĩa chính ngôn từ quát: "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Lâm Nhàn, mình cho cậu biết, trước khi tốt nghiệp đại học, đừng hy vọng mình và cậu làm chuyện!"
"Ha ha!"
Nghe vậy, Lâm Nhàn chỉ cười không nói.
Phụ nữ mà, nghe một chút được, có ngu mới tin.
Một tháng trước, Nhan Tiểu Mạn còn nói trước khi tốt nghiệp đại học tuyệt đối không yêu đương.
Kết quả thì sao?
"Không nói nữa, chị họ thúc tôi tắm rửa. Cậu phải ngoan ngoãn ở trong khách sạn, ngày mai gặp." Nhan Tiểu Mạn dứt lời liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Nhàn cầm điện thoại di động chụp một tấm ảnh gian phòng, sau đó đăng lên trên mạng.
...
Trong phòng tắm, Nhan Tiểu Mạn nhìn tấm ảnh Lâm Nhàn vừa chụp, trong lòng ngọt ngào, nhịn không được cười nói: "Xem như cậu thức thời!"
...
Lâm Nhàn ngồi trên giường, vừa uống đồ uống vừa bắt đầu nghiên cứu Hệ Thống Thương Thành.
Trước mắt, Hệ Thống Thương Thành mỗi lần chỉ đổi mới một cái thương phẩm, không biết đẳng cấp đề cao thì số lượng thương phẩm có thể tăng theo hay không?
Mặt khác, điểm khiến Lâm Nhàn buồn bực nhất là, nếu không mua sắm thương phẩm trong Thương Thành, vậy thương thành chẳng cách nào đổi mới.
Nói cách khác, sau này mặc kệ đổi mới thương phẩm gì, hắn cũng nhất định phải mua.
"Luôn cảm giác cái hệ thống này đang gài mình!" Lâm Nhàn hoài nghi nói.
Nói xong liền lắc đầu, rốt cuộc Lâm Nhàn chú ý tới món hàng hóa duy nhất.
Ca khúc. Giá bán: 100.000 nguyên!
...
Lâm Nhàn nhìn giới thiệu thương phẩm, trên trán lập tức xuất hiện ba vạch đen.
Mẹ nó, một ca khúc thôi mà đòi đến tận 100.000 khối?
Hệ thống hắc ám quá mức chứ?
Do dự chốc lát, Lâm Nhàn cuối cùng vẫn quyết định mua sắm.
Coi như bỏ 10 vạn khối để đổi mới Hệ Thống Thương Thành một lần, hơn nữa còn có thể gia tăng EXP.
Nghĩ tới đây, hắn chợt phát hiện 10 vạn khối này hình như rất giá trị.
"Mua sắm thương phẩm!"
Mua sắm hoàn toát, Hệ Thống Thương Thành lập tức biến đổi.
Kí chủ: Lâm Nhàn
Đẳng cấp: LV3
LV3 đặc quyền ban thưởng: Mỗi lần chớp mắt, đều sẽ được 0.4 nguyên ban thưởng.
Kinh nghiệm thăng cấp: 126900/1000000 (kinh nghiệm chỉ có thể thông qua tiêu phí mới thu hoạch được, thông qua vay mượn hoặc kiếm được tiền đều không cách nào nhận được EXP!)
Hệ Thống Thương Thành: Khoảng cách đổi mới thương phẩm còn lại 23:59:59
Đạo cụ: [ thần bí băng nhạc ]
Kỹ năng: [ Một tay lái Ferrari ]
Kim ngạch: 749.808,1 nguyên
...
Khoảng cách thăng lên LV4 còn kém hơn 80 vạn EXP.
Trước mắt, tiền tiết kiệm của Lâm Nhàn còn có 74 vạn, dựa theo tiến độ mỗi ngày thu vào 7.680 khối, đại khái sau mười lăm ngày hắn sẽ góp đủ tiền thăng cấp.
Kỳ thật Lâm Nhàn có rất nhiều loại phương pháp nhanh chóng gia tăng đẳng cấp hệ thống, chỉ có điều hắn không muốn làm mà thôi.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là hắn không muốn đảo lộn phương thức sống nhàn nhã, trở thành nô lệ cho kim tiền.
Tiền vĩnh viễn kiếm không hết, Lâm Nhàn cảm thấy hưởng thụ nhân sinh, làm những chuyện mình thích mới là trọng yếu nhất.
...
Nhìn băng nhạc màu đen cái giao diện hệ thống, Lâm Nhàn quyết định nghe thử xem.
Mặc dù cái đồ chơi này không có tác dụng gì, nhưng tốt xấu cũng giá trị 10 vạn khối, để nó mãi trong hệ thống thì quá lãng phí.
"Thế nhưng làm cách nào sử dụng đây? Chẳng lẽ còn phải mua thêm một trang bị nghe chuyên dụng?" Lâm Nhàn nhíu nhíu mày.
"Lấy đạo cụ ra!"
Băng nhạc vừa lấy ra đột nhiên biến mất làm hắn rất bất ngờ.
Cùng lúc đó, trong đầu của hắn dần dần vang lên từng giai điệu.
"Mỗi bảy giờ rưỡi sáng tự nhiên tỉnh giấc
Chuông gió vang lên lại là một ngày nắng nhẹ
Phơi quần áo tốt rất an tâm
Mọi thứ vừa mềm mại lại yên tĩnh "
Giây trước Lâm Nhàn còn cảm thán hệ thống thật hiện đại, giây sau giai điệu vang lên, hắn liền đắm chìm trong trong tiếng ca.
Giai điệu bài hát này không tính quá ghê gớm, ca từ cũng bình thản, chẳng có gì lạ.
Tuy chỉ là ca khúc đơn giản, thế nhưng lại làm cho Lâm Nhàn hết sức buông lỏng, thư thái.
"Đây là một ngày bình thường nhất
Đừng nên mơ mộng viễn vông
Không truy không đuổi chậm rãi đi trở về nhà
Cứ như vậy sống không có lo lắng tới già
Chỉ có gió đêm nhẹ phẩy gò má
...
Đây là một ngày hoàn mỹ nhất
Đừng nên đòi hỏi cao sang
Sinh hoạt có thể không phức tạp
Cứ như vậy sống không có lo lắng tới già
Chỉ có gió đêm nhẹ phẩy gò má
Một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm thấy nhau "
Nghe ca khúc xong, Lâm Nhàn cảm thấy đây quả thực là khắc hoạ hoàn mỹ về mình.
Không vội không chậm, không truy không đuổi, chỉ an tĩnh hưởng thụ sinh hoạt, phẩm vị nhân sinh.
Mặc dù hắn không phải sinh viên nghệ thuật, tuy nhiên một ca khúc có dễ nghe hay không, có thể hot hay không, thì hắn vẫn có thể đánh giá được.
Nói không khoa trương chút nào, bài hát này chắc chắn có tiềm lực siêu hot.
Một bài hát siêu hot thế mà chỉ bán 10 vạn!
Vừa rồi hắn còn mắng hệ thống hắc ám, hiện tại mới phát hiện hóa ra là có lời!
Nhất thời, Lâm Nhàn tràn đầy chờ mong đối với Hệ Thống Thương Thành.
Đương nhiên, Lâm Nhàn không có ý định lợi dụng bài hát này kiếm tiền, đời này của hắn thậm chí chẳng cần đi kiếm tiền, chỉ cần nháy mắt mấy cái thì đã đủ sinh sống rồi.
Ngáp một cái, hắn tắt đèn phòng, trong đầu tiếp tục phát lại bài hát vừa rồi.
Rất nhanh, giữa giai điệu êm ả, Lâm Nhàn tiến vào mộng đẹp...