Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Tôi đang theo học đại học, đến gần lúc tốt nghiệp một tuần, bị xử lý kỷ luật nặng, đến cuối cùng bằng tốt nghiệp không bắt được tới tay.
Việc này tôi không nói với mẹ, nói ra nàng khóc sướt mướt cũng vô dụng.
Đại gia tốt nghiệp so với đang theo học khác biệt có bao nhiêu đâu?
Nhưng là bạn học chung thời đại học của tôi ở cao ốc cao tầng đương bạch lĩnh, tôi ở tầng thấp nhất cao ốc, bán trà sữa.
Cũng không có gì bất mãn, có lúc bọn họ còn có thể lại đây mua trà sữa, nói rằng tới ủng hộ tôi, tuy rằng tôi đã từng giải thích, tiền lương của tôi chẳng hề liên quan với khoản thu nhập của cửa hàng, bọn họ có tới hay không đối với tôi cũng không ảnh hưởng.
Trong đám bạn học tới đây, có người từng cực kỳ thân cận với tôi, mà đại khái là trước khi tốt nghiệp tràng sự cố để lại di chứng quá lớn, bọn họ từ chối làm lại bằng hữu của tôi.
Bây giờ nhớ lại việc ngày trước tôi luôn cảm thấy tiền đủ tiêu là tốt rồi, tôi và mẹ tốt xấu gì cũng có gian nhà, sau đó không sai biệt lắm tìm được một cô gái, rồi kết hôn, thanh thanh thản thản sống hết đời cũng rất tốt.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy, coi như vì để cho mẹ thêm vui vẻ, tôi cũng phải tiến tới chút, ngẫm lại lối ra, ít nhất kiếm nhiều tiền một chút, mua không nổi xe đắt thì mua cái Chery QQ cũng tốt rồi.
Tôi nhờ vả bằng hữu qua lại, giúp tôi giới thiệu công việc làm thêm.
Hắn nhìn một chút chiều cao của tôi, liền nhìn một chút mặt của tôi, nói: “Cậu có bán hay không?”
Tôi nói: “Không bán, tôi cần một công việc đồng thời đáng tin.”
Hắn nói: “Bằng hữu tôi ở cách đây ba dặm mở quán rượu, cậu cuối tuần liền đến làm, tám giờ không tồi liền năm trăm tệ.”
Tôi nói: “Tiền nhiều như vậy, nguy hiểm cũng không nhỏ đi?”
Hắn nói: “Quán bar mà, tổng đánh nhau, đi làm đều cho mua bảo hiểm, đụng vào tổn thương không cần sợ.”
Tôi nói: “Vậy là dùng tôi bảo vệ ông chủ hay là giúp ông chủ đánh người?”
Hắn nói: “Loại nào có thể bảo vệ tốt đồ trong quán, thì cậu liền làm cái đấy.”
Tôi nói: “Được, có cần phỏng vấn hay không?”
Hắn nói: “Không cần, tôi đem điện thoại cùng bức ảnh của cậu gửi cho bằng hữu, cậu buổi tối trực tiếp đi quán bar đi làm là được, ở bên hắn hôm kia vừa có hai người nằm sấp (bị đòn) đang cần nhân thủ.”
Tôi nói với mẹ: “Con tìm được việc làm mới rồi.”
Mẹ nói: “Làm gì.”
Tôi nói: “Con đi TB đương phục vụ.”
Mẹ nói: “Trong nhà tiền đủ rồi mẹ còn lương hưu, không cần con phải khổ sở làm việc vất vả.”
Tôi nói: “Chủ yếu là giúp bằng hữu, thuận tiện mới lấy tiền, người nhờ đến con bên này, không làm không được a.”
Mẹ nói: “Vậy cũng tốt, con đi thử xem, cảm thấy mệt thì đừng làm nữa.”
Tôi nói: “Hảo a.”