Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Toàn bộ triều Đại Nghiệp đã làm đến trình độ nào, mới có thể khiến bách tính hận đến nước này?
Ban Họa là người rất lười, lười suy nghĩ quá nhiều, cũng lười nghĩ âm mưu quỷ kế, nhưng trên chặn đường này, thật sự là quá thuận lợi, giống như đã có người sớm dẹp con đường phía trước, chỉ chờ bọn họ đến.
" Trong Thành Thái Châu có sắp xếp người của ta. " Trong phòng, Dung Hà cười nói với Ban Họa đang ghé vào thùng tắm: "Phu nhân cần ta đến hầu hạ tắm rửa không?"
"Giúp ta xoa vai đi. " Hai tay Ban Họa giang trên mép thùng, tóc đen thật dài ngâm trong thùng, hơi nước lượn lờ trong phòng, nhiệt độ cả phòng lên cao.
Dung Hà nhịn không được nhẹ nhàng cắn trên vai nàng, lưu lại màu hồng nhàn nhạt
"Chàng là chó à?" Ban Họa che chỗ bị cắn, đưa tay kéo Dung Hà ăn mặc chỉnh tề vào thùng tắm, nhìn bộ dáng toàn thân y ướt sũng chật vật, đưa tay vòng lấy cổ y: "Không phải muốn tắm cùng ta sao?"
Dung Hà thấy bộ ngực nàng trắng nõn trơn mềm, hô hấp trầm xuống: "Họa Họa, nghe nói rất nhiều rất nhiều năm trước, trên ngọn Sơn Thần có một yêu nữ, chỉ cần là người từng gặp nàng ta đều thần hồn điên đảo, nguyện ý vì nàng dâng đầu của mình lên..."
Đầu lưỡi xẹt qua tai Ban Họa: "Nàng có phải yêu nữ đó không?"
"Ta không phải, chàng hưởng qua rồi không lẽ còn không rõ ư?"
Ban Họa nhẹ giọng cười một tiếng, giống như màn dạo nhóm lửa trước ngực Dung Hà, làm nhiệt độ cơ thể hai người trong thùng tắm bốc cháy lên.
"Đỗ Cửu?" Triệu Trọng đến bên ngoài viện, tòa nhà này vốn là trụ sở của quan viên, nhưng vì quan viên kia thịt cá bách tính, đã bị dân chúng địa phương trói lại ném vào đại lao. Hắn thấy Đỗ Cửu canh giữ ngoài cửa lớn chủ viện, tò mò hỏi: "Lần này ta không nhìn thấy Vương Khúc tiên sinh?"
"Hiện tại chân hắn ta không đi được, tay không thể viết, mắt không nhìn thấy, sao có thể theo quân?" Đỗ Cửu không nói chuyện Vương Khúc làm, nhắc đến những chuyện này, sẽ chỉ làm chủ công không vui lần nữa.
Triệu Trọng nghe thấy Đỗ Cửu nói vậy, liền đoán được có thể là Vương Khúc phạm vào kiêng kị của chủ công, mới có thể rơi vào kết quả như vậy. Hắn nhìn thoáng qua xung quanh, phủi mông một cái ngồi xuống thềm đá: "Các ngươi đều đi theo bên cạnh chủ công từ lâu, ta vô ý nghe ngóng việc tư của chủ công, là do Phúc Nhạc Quận Chúa có chút duyên cũ cùng nhà chúng ta, chỉ cầu bình an thôi."
"Ta thấy ngươi hồ đồ rồi. " Đỗ Cửu đi đến bên cạnh hắn, học bộ dáng hắn ngồi xuống: "Quận Chúa chính là chủ công phu nhân, sống không được tốt sao?"
"Lão Đỗ, chúng ta cũng coi là giao tình nhiều năm rồi, những lời xã giao ngươi đừng nói với ta, ta cũng không thích nghe những lời này. " Triệu Trọng cười khổ: " Sâu xa giữa Triệu Gia chúng ta và Phúc Nhạc Quận Chúa, không phải ngươi không biết."
"Cũng vì biết, mới không muốn nhiều lời cùng ngươi. " Đỗ Cửu tức giận nói: "Chủ công có bao nhiêu coi trọng Quận Chúa, những năm này ngươi không ở Kinh Thành có thể không rõ, nhưng ta không rõ sao? Nếu ta là ngươi, sau này sẽ không dám nhắc tới chuyện sâu xa giữa nhà ngươi và Quận Chúa, chuyện có duyên không phận thì nhắc đến làm gì?"
"Không nhắc thì không nhắc, tình cảm giữa chủ công và Quận Chúa tốt ta liền yên tâm. " Tính tính Triệu Trọng tốt, nghe Đỗ Cửu nói như vậy, cũng không có chút không vui, ngược lại khoan hậu cười một tiếng: "Hai hài tử nhà chúng ta, sau mấy lần tiếp xúc với Quận Chúa, cả ngày một câu Quận Chúa nói hai câu Quận Chúa nói, thật không biết ai mới là phụ thân bọn chúng."
Đỗ Cửu xùy một tiếng, có chút tự đắc nói: "Đây thì tính là gì, bao nhiêu hài tử mập mạp to con trong Kinh Thành đến trước mặt Quận Chúa nhà chúng ta, đều quy củ hành lễ, hai tên tiểu tử nhà các ngươi nghe lời Quận Chúa, cũng không phải là chuyện lạ."
Nghe Đỗ Cửu một câu Quận Chúa nhà chúng ta hai câu Quận Chúa nhà chúng ta, Triệu Trọng có chút bật cười, rốt cục Đỗ Cửu là người của chủ công, hay là người của Phúc Nhạc Quận Chúa.
Nhưng nghe mưu sĩ khác nói, những năm này Đỗ Cửu trước mặt chủ công vẫn luôn đắc lực, ngay cả Phúc Nhạc Quận Chúa sau khi vào cửa, đối với hắn cũng đặc biệt thân cận. Đại khái đây chính là người đàng hoàng ắt có đường trung thực, Vương Khúc đầy bụng kinh luân, cũng không thiếu tâm kế mưu trí, cuối cùng địa vị lại không vững chắc bằng Đỗ Cửu.
"Phu thê cùng một thể, Quận Chúa chào đón tiểu tử nhà ngươi, không phải là chủ công cũng chào đón sao?" Đỗ Cửu dứt khoát nói ra nhiêu điều mình biết hơn: "Quận Chúa tinh thông mọi thứ kỵ xạ võ công, hai tiểu tử nhà ngươi nếu có thể học được một chiêu nửa thức, cũng đủ rồi."
Triệu Trọng giật mình kịp phản ứng, đây là Đỗ Cửu đang nói cho hắn biết, tình cảm giữa Hầu Gia và Quận Chúa tốt bao nhiêu. Một số mưu sĩ của chủ công, đều đang ước lượng thế lực sau lưng Phúc Nhạc Quận Chúa, còn đang suy nghĩ Ban gia có thể vì nguyên nhân Trưởng Công Chúa, nên không đồng ý chủ công đăng cơ. Không nghĩ tới Đỗ Cửu lại một câu nói toạc ra bản chất, phu thê vốn là một thể.
Lời này có thể không dùng được với người khác, nhưng chủ công lại khác, bên cạnh y không có người thân thân thiết, thân thiết nhất sợ chỉ có Phúc Nhạc Quận Chúa thôi.
Còn có gần đây chủ công lấy ra Hổ Phù tam quân, đây không phải Quận Chúa đưa cho thì còn ai? Nếu bọn họ sớm có Hổ Phù tam quân, làm gì ẩn nhẫn đến nay? Phúc Nhạc Quận Chúa đưa cho chủ công thứ quan trọng như vậy, bọn họ là những người ngoài làm sao có thể xem nhẹ phần tình nghĩa này?
Đại quân nghỉ ngơi ở Thái Châu bảy ngày, chuẩn bị đủ lương thảo xong, liền nghe triều đình điều động thảo phạt Dung đại quân, dự định một lần đánh diệt tất cả phản quân.
Nhân mã bên Dung Hà tổng cộng chỉ có mười lăm vạn, mà thảo phạt Dung đại quân nói là có ba mươi lăm vạn, rút ra trong đó, đại khái có chừng hai mươi vạn. Trận chiến này, chỉ sợ có chút gian nan.
Ban Họa hoài nghi miệng của mình có độc hay không, mấy ngày trước mới nói tạo phản giống trò đùa, nay đại quân triều đình áp tới. Nàng ngồi trên vị trí phụ tá, nghe xong tuyến binh báo cáo, hỏi nói: " Người cầm binh là ai?"
"Trường Thanh