Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
11.
Thực ra, từ khi đến đây ta đã nghĩ đến việc chạy trốn mấy lần.
Nhưng Tiêu Trường Minh là nam chính truyện ngược não tàn, đã “chó” thì phải “chó” đến cùng, ngay cả dùng chữ “thằng chó” vẫn còn thấy ngượng.
Hắn không chỉ đưa tiền cho Lý mama để “chăm sóc” ta, mà còn cử người canh giữ ta nữa.
Thị vệ bên cạnh hắn, Hàn Tiêu, đã mang theo một số thị vệ khác và canh chừng dưới Thiên Hương lâu.
Mỗi lần ta cố gắng trốn thoát thì đều bị bọn họ túm được.
"Liên di nương, Vương gia có lệnh, không cho người bước ra khỏi Thiên hương lâu nửa bước!"
Ta "chậc" một tiếng, giơ tay chọc vào ngực Hàn Tiêu.
"Nghe này, nghe này. Đây là lời mà một con người có thể nói sao?"
"Vương phủ thì gọi ta là vương phi, bây giờ lại gọi là Liên di nương."
"Không có chút lễ phép nào cả."
"Ta nói cho ngươi biết, hành vi của ngươi gọi là ép người tốt làm chuyện xấu..."
Hàn Tiêu có vẻ thật thà, ta cứ chọc hắn, nhưng hắn cứ lẩn tránh và trực tiếp bị dồn vào một góc.
Lưng hắn dựa vào tường đến "rầm" một cái.
"Vương phi..."
Ngay khi hắn chuẩn bị nói, có một tiếng hét giận dữ vang lên phía sau.
"Các ngươi đang làm gì?"
Ra là Tiêu Trường Minh đã nửa tháng nay không gặp.
Ta nghĩ, lúc này ta nên mềm mỏng, kéo vạt áo của hắn mà khóc thảm thương, để hắn tan nát cõi lòng, sau đó thương tình thả ta ra.
Mặc dù đãi ngộ của Thiên hương Lâu khá ổn, nhưng cũng không phải nơi tốt đẹp gì.
Trong đầu ta nghĩ như thế, nhưng mà cái miệng lại không nghe lời ta.
"Yo! Vương gia, đến chơi gái à?"
Hàn Tiêu: "..."
Tiêu Trường Minh: "..."
Ta: "..."
Có phải ta không cẩn thận rồi làm bại lộ cái gì không?
12.
Tiêu Trường Minh ch.ết lặng khi nghe ra lời nói kinh người của ta. Hắn không phải đến gây phiền toái cho ta, mà là đến gây phiền toái cho Hàn Tiêu.
"À. Hai người các ngươi ở đây vui vẻ chứ?"
"Hàn Tiêu, bản vương giao cho ngươi trông chừng nữ nhân này, ngươi làm cái gì vậy?"
Hàn Tiêu da mặt mỏng sao có thể nghe được những lời trách mắng như thế này.
"Vương gia! Ngài hiểu lầm, thuộc hạ và Vương phi không có gì cả..."
Tiêu Trường Minh tức giận nói: "Cả hai mắt bản vương đều nhìn thấy, các người các ngươi gian díu giữa ban ngày, ngươi cho rằng bản vương đã ch.ết sao?"
Ta mấp máy, mím chặt môi, nước mắt chực trào ra. Nhưng lời lên đến môi thì lại là..
"Yo! Vương gia đây là ghen tị sao?"
"Trước đây là ngươi ném ta vào thanh lâu. Bắt ta lên nhảy trên vũ đài cũng là ngươi. Trông chừng ta, không cho ta chạy cũng là ngươi."
"Bây giờ lại còn chỉ trích ta nói chuyện cùng nam nhân khác?"
"Bị tâm thần phân liệt à?"
Lúc này còn là buổi sáng, cô nương còn đang ngủ, Thiên Hương lâu còn chưa mở cửa tiếp khách.
Lời nói của ta ngay lập tức khiến cho mấy người xung quanh chú ý.
Nhưng ta vẫn không thể kiểm soát được cái miệng mình.
"Không sai, cái tên què quặt ngồi xe lăn này chính là Tấn vương!"
"Ta chính là người hắn mới cưới tháng trước!"
"Hắn muốn cưới với tỷ tỷ của ta, nhưng là tỷ ta bỏ trốn theo nam nhân khác, cha mẹ ta trói ta vào kiệu hoa."
"Hắn ném ta vào thanh lâu, là bởi vì hắn có bệnh, thích xem phu nhân mình âu yếm với nam nhân khác..."
Ta lời còn chưa nói hết, đã bị Tiêu Trường Minh sai người bịt miệng.
"Ngươi ngậm cái miệng lại cho bản vương!"
Lúc này Lý mama và hộ vệ của Thiên hương lâu đã tới.
Lý mama mỉm cười lại gần.
"Vị đại gia này, ngài lại tới nữa rồi?"
"Là tới xem Liên nhi cô nương của chúng ta?"
Ta khó khăn mở miệng: “Không phải đâu, hắn tới đây làm loạn!”
Lý mama lạnh lùng nói: "Làm loạn? Vậy thì đừng trách nô gia vô lễ!"