Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nguyên Hoa
Nghe nói Hoàng thượng cho mời, ban đầu Hứa Tài nhân còn vô cùng vui mừng, nàng ta sửa soạn sơ sơ rồi mới đi theo, sau khi rời đi được một đoạn, Hứa Tài nhân mới cảm thấy có gì đó không đúng.
"Con đường này... Hình như không phải đến ngự tiền?"
Tiểu Triệu tử dừng bước, quay đầu lại giải thích nói: "Hoàng thượng đang ở Trường Hi cung chỗ Phùng Chiêu nghi."
Hứa Tài nhân nghe xong câu này, trong lòng hồi hộp, thử dò hỏi: "Đã ở cùng với Phùng Chiêu nghi, còn triệu ta đến làm gì?"
"Nô tài cũng không nói được, tóm lại tiểu chủ người đi sẽ biết."
"Theo lẽ thường mà nói, nếu là chuyện tốt trong cung thì thái giám sẽ không trả lời như vậy, Hứa Tài nhân cảm thấy không hay, nàng ta nhớ đến lúc trước ở ngự hoa viên vô tình gặp Phùng Chiêu nghi, chẳng lẽ phép tắc chưa đủ chu toàn mà đắc tội nàng ấy hay sao?
Trong lòng nàng ta không ngừng tự an ủi, mặc dù hôm qua đã vô cùng cung kính, cũng đầy đủ lễ phép, cho dù trước ngự tiền Phùng Chiêu nghi có buông lời gièm pha, nàng ta tự có miệng, cũng biết cãi lại.
Hứa Tài nhân suy nghĩ sự việc theo hướng rất nghiêm trọng, đợi đến khi chính thức gặp mặt Hoàng thượng, mới biết triệu nàng ta đến đây là để vẽ tranh cho Phùng Chiêu nghi.
Trong lúc đợi nàng ta đến Phùng thị vẫn mặc như thế, cả người lười biếng dựa vào tháp mỹ nhân, bên cạnh tháp đặt một cái giá, bên trên bày một chậu hoa cúc mĩ lệ thanh nhã.
Hứa Mỹ nhân nghe thấy Phùng Chiêu nghi hỏi Hoàng thượng: "Thế này có đẹp không?"
Hoàng thượng đáp lời: "Đẹp lắm, ái thiếp của trẫm còn đẹp hơn hoa."
Khen xong Phùng Mỹ nhân, Hoàng thượng quay đầu dặn dò nàng ta: "Giấy vẽ và thuốc màu đều chuẩn bị rồi, khi Tài nhân vẽ tranh, cần phải miêu tả được vẻ đẹp của Chiêu nghi, nếu như nàng vẽ tốt, trẫm sẽ phong nàng thành Mỹ nhân." Vẽ không đẹp thì sẽ như thế nào, Hoàng thượng không nói, Hứa Tài nhân cũng không dám hỏi.
Nàng ta đi đến trước bàn, nhìn tấm giấy đã được căng phẳng, từ đầu đến cuối không thể tĩnh tâm.
Lúc trước trong lòng rất sợ hãi, sợ bị Phùng Chiêu nghi vu cáo mình xem thường nàng. Biết Hoàng thượng tìm mình đến đây không phải để nói chuyện, đơn giản chỉ là vẽ tranh cho người ta... chẳng những nàng ta không tức giận, ngược lại cảm thấy ngại ngùng khó xử.
Trong cung có nuôi họa sĩ, Hoàng thượng không dùng bọn họ, lại để một Tài nhân tự mình đến, hơn nữa là để vẽ tranh cho một nữ nhân khác trong cung, đây không phải là chà đạp người khác hay sao?"
Mắt nàng ta nhìn sang chỉ thấy mặt mũi Phùng Chiêu nghi đáng ghét, nào nhìn ra được vẻ đẹp?
Trong lòng Hứa Tài nhân bị giày vò, đã thế rồi mà Phùng Chiêu nghi vẫn không bỏ qua nàng ta, thúc giục:" Sao còn chưa vẽ vậy?"
Đến Hoàng thượng cũng nhăn mày, Hứa Tài nhân không dám suy nghĩ linh tinh nữa, đành phải lừa gạt bản thân, nàng ta không phải vì Phùng Chiêu nghi, chỉ vì thăng phân vị, Hoàng thượng nói rồi, vẽ đẹp thì có thể thăng phân vị.
Hứa Tài nhân mải mê vẽ nửa ngày, mới miễn cưỡng phác ra đường nét.
Thời gian để vẽ theo lối vẽ chi tiết nhân vật thường rất dài, vẽ khổ lớn thì mất đến hai tháng cũng không có gì lạ, cho dù bức tranh vẽ một người cũng không phải chỉ vài canh giờ là hoàn thành. Hứa Tài nhân nói phải mười ngày nữa mới có thể hoàn thành cả bức tranh, Hoàng thượng cho mười ngày, đến ngày ấy, Hứa Tài nhân mang mỹ nhân đồ đã hoàn thành nâng đến ngự tiền. Hoàng thượng và Phùng Niệm cùng xem, đời này Phùng Niệm đã nhìn thấy không ít bức tranh vẽ nhân vật theo lối tỉ mỉ, đối với hiệu quả của bức tranh đã hoàn thành trong lòng nàng biết rõ, nhìn Hứa Tài nhân vẽ bức này, không thể so với tác phẩm lớn của danh gia, dù vậy thì cũng vẫn xem được.
Để lại chỗ màu trắng để đề chữ, chỉ là đối diện với Phùng Niệm, nàng ta thực sự không nhịn được, dứt khoát mượn hai câu thơ khen ngợi mỹ nhân tuyệt sắc của tiền nhân, sửa qua loa.
Phùng Niệm gật gật đầu, muốn hỏi Hoàng thượng thấy thế nào, quay đầu phát hiện mặt Hoàng thượng đen lại.
Hỏi y thế nào à?
Y kìm nén lửa giận nói: "Trẫm cho đủ mười ngày, mà nhận được một bức như thế này, thật là nực cười."
Phùng Niệm còn chưa hiểu, nàng mơ màng chớp chớp đôi mắt, lúc này Hoàng thượng mới nói: "Nếu không đề chữ thì trẫm cũng không nhận ra trên bức tranh này là nàng, ái thiếp của trẫm sáng trong như vầng trăng sáng trên trời, chính là phi tử thần tiên mà thế gian khó gặp được, bức tranh này chẳng lột tả ra được hai phần mười, Hứa Tài nhân đang giỡn cợt trẫm hay sao?"
Chịu cực khổ suốt mười này trời, nghĩ đến vẽ xong có thể được thăng phân vị mới kiên trì làm tiếp, không ngờ rằng lại đổi lấy sự tức giận đùng đùng.
Trong đầu Hứa Tài nhân là một mảnh trống rỗng.
Phùng Niệm cũng không tốt hơn nàng ta bao nhiêu, đã qua mấy lần hít thở, những lời cẩu Hoàng đế mới nói vẫn đang vang vọng trong đầu nàng.
Ái thiếp của trẫm trong sáng như vầng trăng sáng trên trời!
Ngươi không vẽ ra được hết vẻ đẹp của nàng.
...
Phùng Niệm: "Thì ra ta trong lòng cẩu Hoàng đế là một tuyệt sắc giai nhân? Ta thật khờ mà!"
Bao Tư: "Thời khắc này là tác dụng vầng sáng của @ Tây Thi muội muội. Cẩu Hoàng nói với muội lời hay, hắn thấy muội càng ngày càng đẹp rồi."
Tây Thi: "Thế này không phải rất tốt sao? Người bị suy sụp cũng không phải chủ group của chúng ta, nhìn Hứa Tài nhân, cả người nàng ta đều choáng váng rồi."
Lữ Trĩ: "Nếu tỷ là Hứa Tài nhân, tỷ cũng choáng váng, đây còn không phải là sỉ nhục người khác hay sao?"
Triệu Phi Yến: "Hứa Tài nhân nghĩ thầm, ta mặc kê, ta không nuốt được sự ấm ức này! Cẩu Hoàng đế không phải là người! Hắn và họ Phùng không phải là người. Ông trời ơi, ông hãy hiển linh sai thiên lôi đánh chết hai người họ đi!"
Đát kỷ: "Ha ha ha ha ha thiếp thật không nghĩ đến..."
Hạ Cơ: "Thế này thì chẳng ai nghĩ đến..."
Cuối cùng thì lương tâm nói với Phùng Niệm không thể như vậy, người ta vẽ mười ngày cũng không dễ dàng gì, nàng khiêm tốn nói: "Thiếp cũng đâu có đẹp như Hoàng thượng nói, thật ra bức tranh này cũng không tồi."
Thoạt đầu Hoàng thượng rất ngạc nhiên, giống như không thể ngờ tới sẽ nghe được những lời này, rất nhanh sau đấy y đã hiểu rõ, tràn đầy cảm động nói: "Nàng luôn lương thiện như vậy, lòng muốn cứu người của nàng trẫm cảm nhận được, nhưng trẫm không thể chấp nhận nàng ta bôi đen thần tiên phi tử như thế này. Truyền ý chỉ của trẫm, Hứa Tài nhân đức độ không xứng với phẩm vị, từ hôm nay trở đi giáng xuống thành Quý nhân."
Hứa Tài nhân bị đả kích lớn, trên đường quay trở về thì khóc không ngừng, trong miệng không ngừng nói là khi dễ người ta, dựa vào đâu mà ăn hiếp người ta như vậy.
Chuyện này không những khiến Hứa Quý nhân tức chết, Phùng Niệm cũng nhìn đến ngớ ngẩn, gây nên rất nhiều ý kiến trong cung.
Có vài vị nương nương nhìn ra sự uy hiếp của Phùng Niệm rất lớn, muốn trừ bỏ đi trước khi vây cánh của nàng vững chắc, lại vì vết xe đổ của Quý phi mà không dám tuỳ tiện hành động, liền nghĩ ra cách mượn đao giết người, khiến sự việc lần này lộ ra ngoài.
Hứa gia có nhiều người có học thức, phụ thân Hứa Quý nhân là Hàn lâm học sĩ, bọn họ là người rất coi trọng quy tắc cũng có thanh danh, thể diện tốt, nghe nói nữ nhi trong cung bị một Chiêu nghi sỉ nhục, vẽ tranh suốt mười ngày không ngủ nghỉ, cuối cùng kết quả nhận được là bị giáng phân vị, còn bị gắn ô danh ghen tị, sao có thể không ầm ĩ?
Đúng như dự đoán, sau khi chuyện này truyền ra, Hứa gia phu nhân khóc đến sưng cả mắt, Hứa Hàn lâm cũng cho rằng phải khuyên nhủ Hoàng thượng, không thể mặc y bị một nữ nhân mê hoặc đến mê muội được, vì thế lần sau diện thánh phải nói ra.
Ông ta không nhắc đến thì thôi, nhắc đến thì Hoàng thượng lại nghĩ đến bức tranh của Hứa Quý nhân, nhất thời tức giận muốn đánh người.
"Người đâu mang bức tranh Hứa Quý nhân vẽ đến đây."
Lý Trung Thuận tự mình đi, sau khi mang đến trải ra trước mặt Hứa Hàn lâm.
Tài vẽ tranh của Hứa Hàn lâm không được cao siêu, nhưng ông ta cũng biết nhìn nhận, ông ta nhìn ra được cái chưa tới của bức tranh, không phải do đường nét cũng không phải do tô màu, mà trên vẻ mặt của nhân vật, vẽ người đẹp thì đẹp nhưng hơi thiếu chút thần thái.
Cũng không khó hiểu, người vẽ tranh thường gửi tình cảm trong bức tranh, nữ nhi đối với Phùng Chiêu nghi không căm ghét đã xem như tốt lắm rồi, có thể có tình cảm tốt đẹp gì? Lúc nàng ta vẽ tranh đương nhiên sẽ lộ ra một chút, bức tranh này mới nhìn thì cũng xem như được, thưởng thức tỉ mỉ thì dù sao cũng nhạt nhẽo, vẽ nhân vật không đủ sinh động.
Mặc dù như vậy, đối với tuổi tác của nữ nhi mà nói, vẽ được như thế này cũng không tồi, ít nhất không nên dẫn tới Hoàng Thượng tức giận đùng đùng.
Bởi vì không nghĩ ra, Hứa Hàn lâm hỏi: "Thần to gan hỏi một câu, Hoàng thượng cảm thấy chỗ nào trong bức tranh này không được đẹp?"
"Cả người từ đầu đến chân đều không được, Phùng Chiêu nghi là người phong lưu biết bao? Nhưng lại không đẹp bằng cây hoa cúc hồng phấn đặt bên cạnh làm cảnh, đây không phải là cố ý bôi nhọ thì còn là gì? Hứa Sùng Thư trẫm xem ông là người cương trực không thiên vị, sao dạy dỗ ra một nữ như như vậy?"
Hoàng thượng càng như thế, Hứa Hàn lâm càng không hiểu.
Ông ta cảm thấy bức tranh này không tệ hại đến mức phải giáng phân vị, vẽ người rất đẹp mà.
Điều khiến người ta khó hiểu nhất chính là, Hoàng thượng xem ra cũng không phải nghe lời gièm pha của ai, y thật sự cảm thấy bức tranh này không xứng với Phùng Chiêu nghi, không thể hiện ra được hai phần vẻ đẹp của nàng.
Trong lòng Hứa Hàn lâm rối rắm, nhìn điệu bộ của ông ta, không để cho người ta hiểu rõ ràng, chỉ sợ ngoài miệng thì phục mà trong lòng vẫn không phục, làm không tốt liền muốn viết tấu chương mỉa mai đương kim thánh thượng là hôn quân. Vì để mình và Phùng Chiêu nghi không bị phỉ báng, Hoàng thượng bèn hành động, y quyết định đưa bảo bối ra để ông ta xem, liền phân phó Lý Trung Thuận, để hắn sai người đến Trường Hi cung mời Phùng Chiêu Nghi đến, "Cứ nói là trẫm mệt rồi, để nàng ấy đến đây ấn vài cái cho trẫm."
Vẫn là Tiểu Triệu Tử đi, bởi vì những chuyện tương tự đã diễn ra không ít, Phùng Niệm cũng không thấy lạ, mang vầng sáng của Tây Thi và Bao Tự mở ra rồi đi theo.
Đến tận khi vào ngự thư phòng, nàng mới nhận ra bên trong còn có người khác, nhưng cũng không thu lại bước chân, dứt khoát đi vào, cười nhẹ thỉnh an Hoàng thượng.
Đây là đả kích trí mạng hai tầng, Hoàng thượng và Hứa Hàn lâm đang ở ngự tiền đều không thoát được.
Hứa Hàn lâm trước tiên là hoảng hốt, cảm thấy bản thân mình như gặp được tiên nga trên thiên cung, lại nghĩ đến mấy câu thơ trong sách khen ngợi mỹ nhân, cho rằng những thứ kia cũng không đủ để miêu tả dung nhan này của nàng. Nét đẹp của nàng không phải ở bề ngoài mà ở trong xương cốt, nhìn vào đã cảm thấy trên người mình có một luồng tiên khí, giống như một trận gió thổi đi, nhẹ nhàng, mênh mang không giống người phàm.
Hứa Hàn lâm nhìn đến lần thứ hai, cả người mụ mị kịch liệt, đến khi nghe thấy Hoàng thượng ho một tiếng, mới chợt bừng tỉnh, sau đó quỳ xuống.
Thấy nam nhân khác nhìn chằm chằm vào nữ nhân của mình, ít nhiều cũng cảm thấy có chút không thoải mái, lại nghĩ đến mỹ nhân tuyệt sắc mà người đời nhìn thấy đều say mê là Chiêu nghi của trẫm, y lại thấy đắc ý.
Cẩu Hoàng đế để Phùng Niệm đến phòng cách vách đợi một chút, quay đầu hỏi Hứa Hàn lâm: "Thế nào? Có phải trẫm oan uổng Hứa Quý nhân không?"
Hứa Hàn lâm lắc đầu: "Hoàng thượng nói đúng, bức tranh của Hứa Quý nhân không phác họa được vẻ đẹp của Chiêu nghi nương nương, đúng là một tác phẩm thất bại, sau khi nhìn thấy người thật, sau đó nhìn lại quả là thấy khó coi. Thần chưa xem rõ tình huống đã tiến cung nói những lời này, trong lòng hổ thẹn, chuyện này Hoàng thượng trách phạt thế nào thần đều chấp nhận."
"Trẫm để Phùng Chiêu nghi đến lần này không phải để ông được chết được rõ ràng, mà muốn ông nhớ kĩ, làm người, làm việc đều không được độc đoán, bất kì chuyện gì cũng phải tìm chứng cứ rồi mới nói đúng sai, chỉ vì có quan hệ tốt mà mù quáng tin theo thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn."
Hứa Hàn lâm cảm động vô cùng, cảm động xong lại thấy xấu hổ, đáp ứng Hoàng thượng sẽ không tái phạm rồi lui ra ngoài.
Kiệu quan đã đợi ngoài cung, thấy lão gia đi ra thì ngay lập tức có người đi lên đón, vừa muốn hỏi chuyện này thế nào rồi thì đã cảm thấy sắc mặt lão gia không đúng.
Người hầu không dám nhiều lời, khiêng đại nhân về phủ học sĩ.
Phu nhân trong nhà cũng đang đợi tin tức, thấy Lão gia về liền hỏi ông chuyện thế nào rồi? Có ý kiến về chuyện của nữ nhi không?
Hứa Hàn lâm ở trước mặt Hoàng thượng là xấu hổ, về nhà liền biến thành phẫn nộ: "Còn hỏi! Bà có biết hôm nay ta mất mặt nhiều thế nào không? Nếu không phải Hoàng thượng khoan dung độ lượng không truy cứu đến cùng, bây giờ ta còn không về nổi!"
Những lời này đã dọa Hứa phu nhân không nhẹ, bà kéo cánh tay lão gia nhà mình hỏi: "... Rốt cục là có chuyện gì? Ông nói rõ xem, đừng có dọa người như vậy."
Hứa Hàn lâm nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cười: "Ta cũng muốn biết là chuyện gì? Sao nó lại vẽ Phùng Chiêu nghi thành như thế?"
"Lời này của lão gia ta không hiểu. Nữ nhi của chúng ta học vẽ từ năm bảy tuổi, không dám nói tài năng hơn người, nhưng cũng chưa từng làm mất mặt gia đình, trước giờ người ta xem đều khen nàng tài hoa."
"Ta nói với bà thế này, nó vẽ mỹ nhân đồ của Phùng Chiêu nghi giống như một bức tượng tự họa."
"Vậy không tốt sao?"
"Tốt cái gì mà tốt! Nữ nhi của chúng ta như vậy thì xách giày cho người ta cũng không xứng, phải nói là bùn dưới đất gặp mây trên trời. Nó vẽ mây trên trời giống như bùn dưới đất, Hoàng thương không trách tội toàn bộ Hứa gia thì nên cảm tạ trời đất rồi. Nếu biết trước, hôm nay ta đã không lắm miệng như vậy, xem xong bức tranh, lại thấy người thật của Phùng Chiêu nghi, cái mặt già này của ta đã không nén giận được, đúng là xấu hổ."
Hứa gia phu nhân lờ mờ.
"Ta đã từng gặp đại nữ nhi Phùng gia rồi, không phải như vậy chứ? Nàng tốt hơn cô nương nhà chúng ta chỗ nào."
Hứa Hàn lâm nghe xong vô cùng kinh ngạc.
"Bà còn trợn mắt nói dối sao? Bà không bị bệnh đấy chứ?"
Không nói với phu nhân nhà mình nữa, trong lòng Hứa Hàn lâm vẫn khó yên, lại đi thăm hỏi thân bằng hảo hữu*. Mấy ngày gần đây ông ta cùng với không ít người len lút lên án Phùng Chiêu nghi, nói đó chính là yêu cơ họa quốc , Hoàng thượng đã bị nàng ta làm cho mê mẩn đầu óc, không anh minh cơ trí như trước.
*người thân bạn bè.
Sau khi ý thức được sai lầm không phải là do Hoàng thượng mà là do nữ nhi nhà mình, Hứa Hàn lâm lần lượt đi tìm từng người, nói với bọn họ chính ông ta đã tiến cung chứng thực, chuyện này vấn đề không phải ở Hoàng thượng và Chiêu nghi nương nương.
Thân bằng hảo hữu cũng cảm thấy rất có thể ông ta uống nhầm thuốc rồi.
"Vấn đề không phải do Hoàng thượng và Phùng Chiêu nghi, lẽ nào là nữ nhi của ông làm sai sao?"
"Đúng thế, chính là nó làm sai, nó sai hoàn toàn!"
"Ông đã tìm hiểu rõ ràng rồi à? Hay là Hoàng thượng vì bảo vệ Phùng Chiêu nghi mà ép ông nói những lời này?"
"Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi? Ta là người thế nào ông còn không hiểu sao? Đã bao giờ tôi nói dối chưa?"
"...."
Thân bằng hảo hữu suy nghĩ, đúng là vậy.
Hứa Sùng Thư thì là người mà đã xác định rồi thì mười con trâu cũng không kéo lại được, đổi lời nói thế này mới là lần thứ hai.
Nếu không phải sai thật, ông ta có thể đến từng nhà làm sáng tỏ sao?
*
Các nương nương trong cung đều đang chờ đợi, đợi chờ các đại nhân trên triều đình làm ầm ĩ lên, xem Hoàng thượng bảo vệ Phùng Chiêu nghi như thế nào. Kết quả là không nghĩ đến, cha Hứa Quý nhân giống như đồ bỏ đi, ôi không, ông ta như vậy không xứng nói là đồ bỏ đi, hai quân đối đầu thì ông ta giúp đối phương phất cờ cổ động nói người ta mới là vương đạo, là chính nghĩa.
Vốn dĩ là Hứa gia dẫn đầu, nhà mẹ đẻ các vị Phi tần đều nói giúp vài câu, nhất định có thể tấn công Phùng thị.
Cho dù Hoàng thượng sủng ái nàng ta, có dám không nghe theo tiếng nói ở tiền triều không?
Kết quả thì sao, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng rồi, Hứa gia đầu hàng ngay tại chỗ. Không chỉ đầu hàng, còn cổ vũ Hoàng thượng là chân long thế gian còn Phùng Chiêu nghi là tiên nữ trên trời, hai người họ thật là xứng đôi.
Cẩu Hoàng đế cũng chú ý, nghe đến thì gật đầu liên tục .
Không sai! Chính là như vậy.
Dù sao đám phi tần cũng khó chấp nhận được, nhất là Tô Quý phi, nghe nói chuyện được giải quyết đơn giản, nàng ta bắt đầu lo lắng, lại nghe nói Hứa gia khen ngợi Phùng thị, khen nàng với Hoàng thượng xứng đôi. Tô Quý phi không thể không hoài nghi toàn bộ chuyện này là một thế cờ, Hứa Quý nhân đặt cược bản thân vì Phùng Niệm, đợi Phùng Niệm thành đại sự thì quay lại báo đáp nàng ta.
Nàng ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này đúng là như thế.
Lại mắng: "Chỉ là một Chiêu nghi nho nhỏ, đã coi trọng bản thân như vậy. Xứng đôi với Hoàng thượng... Cũng không đứng trước gương xem nàng ta có xứng không?"
"Chuyện lần trước nương nương mới bị liên lụy, không thể hành sự lỗ mãng."
"Không cần ngươi phí lời, bản cung biết rồi."
Bản thân Phùng Niệm bị đám phi tần điên cuồng chửi rủa thì đang ngẩn ngơ.
Phùng Niệm: "Hứa Quý nhân, cha nàng ta có độc."
Lữ Trĩ: "Có thể đây chính là người thành thực, cao thượng, chính trực, can đảm, đã đối diện với sai lầm để sửa chữa, những yêu cơ họa quốc như mọi người không hiểu được cũng chẳng có gì là lạ."
Phùng Niệm: "???"
Hạ Cơ: "Sao thiếp cứ cảm thấy người sai không phải là ông ta, mà là cẩu Hoàng đế bị chủ group mê hoặc kia?"
Triệu Phi Yến: "Đúng là không thể ngờ được chuyện này lại biến thành như vậy, chủ group của chúng ta nói bức tranh cũng không tồi, cẩu Hoàng đế lại nói bức tranh là đồ bỏ đi?"
Phùng Niệm: "Tuy rằng như vậy, nhưng mục đích vẫn đạt được. Trải qua chuyện này Hứa Quý nhân nên hiểu rõ tiến cung rồi thì không thể thanh cao như trước, còn có cẩu Hoàng đế cũng không đáng tin cậy! Nhớ kĩ hai điều này, đến ngày nàng nhắm mắt xuôi tay cũng sẽ cảm tạ ta."
Tây Thi: "Muội chắc chứ?"
Đông Ca: "Muội chắc chứ?+1"
Phùng Tiểu Liên: "Muội chắc chứ?+2"
Đát Kỷ: "Lẽ nào không hận bản thân không được sủng ái, quyết tâm muốn lôi kéo cẩu Hoàng đế sang đó, đợi sau khi lên như diều gặp gió thì giết chết chủ group?"
Phùng Niệm: "..."
Phùng Niệm: "Ta khổ quá mà."