Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4
Ta đã tìm được vui thú của việc làm Hiền vương phi.
Bây giờ ta là một phu nhân vừa có tiền vừa có quyền, lại không bị phụ thân, caca, tỷ tỷ nhìn chằm chằm, có thể thống khoái thả lỏng bản thân!
Thế là mỗi ngày ta ăn xong điểm tâm sẽ chạy ra ngoài, bao tầng hai của quán trà, ở trong nhã gian đọc sách, tự tại hơn so với bên trong vương phủ nhiều, ta có thể tùy ý cắn hạt dưa, còn có thể kiếm một tiểu tỷ tỷ đọc truyện cho ta nghe. Mặc dù có đôi khi sẽ có vài tình tiết đọc lên khiến người khác xấu hổ. Ta và tiểu tỷ tỷ nhìn nhau, mặt hai người đều đã đỏ bừng.
“Vương phi...còn...còn đọc không ạ?” Tiểu tỷ tỷ lắp bắp
Ta ra vẻ trấn định hắng giọng một cái. Có cái gì mà ngượng ngùng! Sau đó ta vỗ xuống giường để nàng lại ngồi bên cạnh ta, hai người chúi đầu vào một chỗ đọc những đoạn không thể miêu tả, ôm mặt lăn lộn bên trong nhã gian.
Quá kích thích!
Ta rất thích tiểu tỷ tỷ hay đọc truyện cho ta nghe, da trắng chân dài, giọng nói còn dễ nghe. Ta nguyện ý chi tiền để bao nuôi nàng, nhưng nàng lại không nguyện ý về vương phủ với ta, hai chúng ta chỉ có thể ở trong quán trà mà hẹn hò.
“Nơi này rất tốt, không có nhiều thứ cản trở sự tự do.” Tiểu tỷ tỷ ôn nhu đoan trang mấy ngày trước cũng không duy trì được bao lâu, bắt đầu học theo ta buông thả bản thân.
Ta gật đầu đồng ý, lột một múi quýt đút cho nàng: “Chờ sau này ta không làm vương phi nữa, ta cũng đi Giang Nam mở một quán trà, để tiên sinh kể chuyện kể mấy câu chuyện của “Đóa hoa nhỏ đang nở”.”
“Khả năng cũng chỉ có đại cô nương, tiểu thư tới nghe.”
“Bọn họ không tốt sao?”
Trong gian phòng trang nhã đột nhiên an tĩnh nửa ngày, tiểu tỷ tỷ bỗng nhiên cướp đi quả quýt trong tay ta:
“Không làm vương phi là sao?!!!”
“Thì...ý trên mặt chữ thôi.”
Ta không hiểu trong triều lục đục với nhau thế nào, thậm chí ta đối với thế cục hiện tại của Tây An cũng nghĩ không thông, cảm thấy bọn hắn quá nhàn rỗi, ăn no rửng mơ, cứ an phận mà sống không tốt sao?
Mà những điều này ta đương nhiên sẽ không nói với tiểu tỷ tỷ, ta chỉ nói với nàng trước đó ta vẫn luôn ở Tây Cảnh, chưa từng gặp qua Hiền vương, cũng không có tình cảm với hắn, sớm tối lúc nào ta cũng muốn rời đi.
Tiểu tỷ tỷ xoắn xuýt một hồi lâu mới cẩn thận từng li từng tí hỏi ta: “Ngài biết tiểu thư Trần Uyển Quân nhà Đô Sát viện Trần Phó Phán không?”
Nha...Vậy mà có thu hoạch ngoài ý muốn!
Nàng nếu nói về chuyện này, ta sẽ không buồn ngủ.
Chuyện xưa này còn quanh co rối rắm hơn ta nghĩ.
Đại khái chính là câu chuyện tình tay ba cẩu huyết ngẫu nhiên gặp gỡ tại lễ hội hoa đăng ngày bé. Thái tử gặp được Trần Uyển Quân trước, là nàng giúp hắn đoán đố đèn. Hắn cầm đèn cá vàng nàng đưa, cảm thấy bản thân đã gặp được lương duyên cả đời. Tiếp đến mới là Hiền vương gặp Trần Uyển Quân bị lạc người nhà, đưa nàng đi chơi hội, rồi còn đưa người ta về phủ.
Từ đây chính là mối quan hệ chặt không đứt giữa ba người.
Kỳ thật Trần gia là một thế gia, làm Thái tử phi hay Hiền vương phi đều không khó, khó ở chỗ Thái tử đã có hôn ước từ trong buộc mẹ với Tôn nữ ruột thịt của Tào thừa tướng Tào Trăn Trăn, là hòn ngọc quý trên tay Tào gia, ai cũng không muốn vì Trần Uyển Quân mà đắc tội Tào gia. Không đáng.
Nhưng mà Thái tử lại không sợ.
Thật là một tên cứng đầu khờ khạo.
Thái tử nói muốn hắn cưới Tào Trăn Trăn cũng được, nhưng Hiền vương cũng nhất định phải cưới chính phi, ý tứ chính là mình không có được Trần Uyển Quân cũng không để Sở Tĩnh Vận chiếm tiện nghi. Quân thượng không còn cách nào khác, tìm một vòng lại tìm tới nhà ta, dù sao sự tồn tại của Tô phủ quá mức mẫn cảm, Quân thượng khuyên cha ta kết thông gia với Hiền vương, có thể bảo hộ Tô gia tốt hơn.
Cha ta nhìn đống tư liệu chứng minh thông đồng với địch phản quốc trên bàn, gọi ta từ Tây Cảnh trở về để bàn bạc. Trứng chọi đá. Trước mặt Quân thượng, Tô gia chúng ta chỉ có thể nhận thua. Có điều việc này cũng không cản trở chúng ta ở sau lưng mắng to Quân thượng sống chó, thuận tiện bòn rút chút bạc ở chỗ hắn. Nếu đến chút bạc này hắn cũng không bỏ ra được, Tô gia thật đúng là không ngại ngồi vững tội danh “Thông đồng với địch phản quốc.”
Cũng may Quân thượng sống hơi chó, nhưng được cái không keo kiệt.
Thế nên ta trở thành kẻ xui xẻo trong chuyện tình tay ba của Trần Uyển Quân.
Mà đám quyền quý của Tây An này đúng là đều chó!!!