Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: cầm thú
Nhìn lướt qua Dương Lâm có vẻ bị đánh rất thảm. Dịch Tiêu lo lắng cũng không thể cứ để Dương Lâm bị hai người kia mang đi như vậy, vì thế đặt máy nghe trộm và thiết bị GPS trên người Dương Lâm.
Không lâu sau, chủ nhiệm Mã và phó chủ nhiệm khiêng bao tải lên xe, lái xe chạy thẳng một đường ra vùng ngoại thành. Đường đi ra khỏi ngoại thành cơ bản không có ai, hiện tại lần theo dấu vết sẽ dễ dàng bị bại lộ thân phận.
Vừa hay lợi dụng không có ai, Dịch Tiêu đi đến đồn công an báo án.
Cảnh sát trực đêm nhìn qua tài liệu mà Dịch Tiêu đưa tới, cân nhắc một hồi, hỏi:
"Lục tiểu thư, cô muốn báo án trung tâm quyên trứng An Khang là mua bán trứng?"
"Đúng vậy."
"Quốc gia chúng ta cũng không có ngăn cấm mua bán trứng? Hơn nữa đây là chuyện cô tình tôi nguyện, hình như cũng không trái pháp luật."
"... Mua bán thuốc cũng là người tình tôi nguyện, vậy vì sao quốc gia còn đi bắt người buôn ma túy?"
Cảnh sát nhất thời nghẹn lời, nghĩ nghĩ nói: "Trước mắt tôi nhận tài liệu, sau đó xin chỉ thị của cấp trên, xem xem phải làm sao bây giờ."
Liên quan đến việc mua bán trứng là một mảnh xám tro, luật pháp không xác định rõ tội phạm, cảnh sát cũng không biết phải chấp hành thế nào.
Dịch Tiêu im lặng. Muốn ngăn chặn các môi giới đen mua bán trứng khó ở chỗ không có chứng cứ, nhưng sau khi bắt được những người này xong, cơ quan tư pháp lại không biết phải xét xử chuyện này thế nào.
Nếu mua bán trứng không phải tội ác mà quốc gia coi trọng, vậy thì có khả năng những người lòng dạ độc ác có thể thoát khỏi sự trừng trị.
Muốn thay đổi tình trạng này, dựa vào hiện tại vẫn chưa đủ khả năng...
Chính lúc này, Dịch Tiêu chú ý tới GPS dừng ở một chỗ không nhúc nhích, vừa vặn đang ở cục cảnh sát, liền báo tình hình cho cảnh sát trực ca, cảnh sát vừa nghe có sự kiện bắt cóc, lập tức đánh thức đội cảnh sát hình sự, đi theo thiết bị theo dõi ra ngoài ngoại thành.
...
Quê của chủ nhiệm Mã ở Tứ Hợp Viện ngoài ngoại thành. Khi cảnh sát xông vào đã là bốn giờ, khiến cho cha mẹ chủ nhiệm Mã giật mình tỉnh dậy. Vợ chồng già này vừa mới tỉnh ngủ liền thấy cảnh sát xông vào nhà, sợ tới mức quỳ trên mặt đất.
"Đồng chí cảnh sát... hơn nửa đêm làm cái gì vậy, chúng tôi đều là dân lành..."
"Bác trai bác gái, hai người đừng lo lắng."
Đội cảnh sát hình sự giải thích mục đích bọn họ tới đây xong, vợ chồng già liếc mắt nhìn nhau, căn bản không biết đêm nay con mình về nhà ở.
Đúng lúc này, cảnh sát hình sự lục soát căn phòng khác, phát hiện hai người đàn ông đúng như miêu tả của Dịch Tiêu.
Chẳng qua...
Vợ chồng già theo một đám cảnh sát hình sự đi tới gian phòng khác, chỉ thấy chủ nhiệm Mã và phó chủ nhiệm hai người đàn ông trung niên mồ hôi ướt đẫm, khỏa thân ngồi chồm hổm trên đất, trên mặt đất còn có một ít chất lỏng trắng không rõ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Thật lâu sau, phân đội trưởng hỏi:
"... Đây là tình huống gì?"
"Báo cáo đội trưởng, khi chúng tôi xông vào thì hai người này đang... ách... ôm nhau."
"Ôm?"
Vài giây sau rốt cuộc phân đội trưởng cũng kịp phản ứng, khuôn mặt lập tức đỏ rực, ra lệnh đem hai người chủ nhiệm Mã về cục cảnh sát.
Đồng thời, cảnh sát phát hiện Dương Lâm đang hôn mê trong tầng hầm nhà chủ nhiệm Mã, điều tra thân phận của cô ấy xong mới biết được, Dương Lâm là người viết báo nổi tiếng khắp cả nước --- phóng viên nằm vùng của <<Kinh báo.
...
Trong bệnh viện, Dương Lâm đang được cấp cứu, các bác sĩ nhanh chóng chữa trị cho cô, cũng may Dương Lâm chỉ bị thương bên ngoài, không tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, sau khi được băng bó xong liền chuyển tới phòng phổ thông.
Cục cảnh sát phái một vị cảnh sát đến chăm sóc Dương Lâm, đã thử liên lạc với người nhà Dương Lâm nhưng không có kết quả, đành phải liên lạc với <<Kinh báo, vừa hỏi liền biết, trước đó Dương Lâm đã báo cáo với đơn vị là nhiệm vụ nằm vùng kết thúc, hôm nay sẽ quay lại thủ đô. Không ngờ trên đường xảy ra sự cố, cuối cùng bị chủ nhiệm Mã và phó chủ nhiệm trung tâm quyên trứng phát hiện Dương Lâm nằm vùng, trói cô ấy lại.
Nhân viên <<Kinh báo bên đầu kia điện thoại nói: "Chúng tôi lập tức phái người tới chăm sóc Dương Lâm, hiện tại làm phiền đồng chí cảnh sát giúp đỡ săn sóc cô ấy!"
Dịch Tiêu chen vào nói: "Để cho tôi tới chăm sóc chị Dương đi."
Hành động của Dương Lâm quả thực không phù hợp với đại bộ phận các cô gái đến bán trứng, Dịch Tiêu cũng từng nghi ngờ thân phận thật của cô, nhưng mà không ngờ tới, đối phương lại là bạn.
Dịch Tiêu lấy khăn mặt lau sạch sẽ tro bụi trên mặt Dương Lâm, không lâu sau Dương Lâm tỉnh lại, người đầu tiên đập vào mắt chính là Lục Nguyệt, liền kinh ngạc.
Hai người nói chuyện qua lại giải thích rõ ràng, sau đó nhìn nhau cười. Hóa ra cả hai đều nghi ngờ đối phương là 'gián điệp' của trung tâm quyên trứng, cho nên mới đặc biệt chú ý tới đối phương như vậy.
Nói xong, đáy mắt Dương Lâm lóe sáng, khóe miệng mang theo ý cười, nói: "Thật đúng là lụt lớn làm trôi miếu long vương, người một nhà lại không biết là người một nhà."
Khoảng thời gian trước trên Weibo của <<Kinh báo nhận được một bước thư dài hơn 3000 chữ, bên trong giải thích tường tận trải nghiệm của một thiếu nữ trưởng thành tại trung tâm quyên trứng An Khang. Giọng điệu cô ấy thành khẩn, hi vọng <<Kinh báo có thể đưa đám môi giới đen này ra ngoài ánh sáng, tránh cho mấy cô gái khác bị lừa.
Vì thế <<Kinh báo thành lập tổ làm việc chuyên môn. Bởi vì sự kiện đặc biệt, cho nên Dương Lâm chủ động yêu cầu nằm vùng trong trung tâm quyên trứng, muốn vạch trần lòng dạ độc ác của đám người này.
"Kỳ thật tôi đã viết xong bản thảo cho sự việc lần này, video clip chứng cứ cũng đã gửi cho tổng bộ rồi, chỉ không ngờ trước khi rời đi thì gặp phó chủ nhiệm, rồi bị bọn họ bắt được...." Dương Lâm cười, "Nhưng cũng không tồi, hiện tại tất cả đều kết thúc rồi, chờ bản thảo của chúng tôi phát ra, đám người này liền xong đời."
Nói xong, Dương Lâm lập tức ngồi xuống, mượn laptop của Dịch Tiêu để tiếp tục làm việc.
Hai ngày sau, bài viết cùng với video clip tố cáo trung tâm quyên trứng An Khang được tung ra, chấn động toàn bộ dân mạng, không lâu sau liền thấy bài viết đứng đầu trên Weibo.
Giao dịch mua trứng trong bóng tối hiện tại tung lên cho công chúng thấy.
Đau, vô cùng đau, sau khi lấy trứng xong tôi không thể đi lại được. Tôi ở trung tâm quyên trứng An Khang mười ngày, ngày nào cũng phải uống thuốc kích thích trứng chín, ngày thứ mười thì bọn họ dẫn tôi tới một nông thôn để làm phẫu thuật, căn bản lúc trước không có nói hoàn cảnh phẫu thuật thế nào, hiện trường thực sự vô cùng tệ, bác sĩ lấy trứng ở đó chính là người của An Khang...
Thời điểm lấy trứng bọn họ cũng không tiêm thuốc tê cho tôi, dùng cái ống thô 30 centimet nhét vào phía dưới của tôi, cắm vào buồng trứng, một hồi hút một viên trứng ra, một lần lại một lần, tôi đau đến mức ngất xỉu.
Còn có cô bé, nghe nói hình như bị lấy đi hai mươi mấy viên trứng, nhưng cuối cùng chỉ nhận được tiền của năm viên, cô bé gây náo loạn một hồi, nhân viên liền đánh cô ấy.... loại chuyện này tôi thật sự không muốn làm, nguy hiểm a...
Ài? Vì sao lại muốn bán trứng ư? Bởi vì lúc ấy tôi thiếu tiền, không còn cách nào khác.
Dương Lâm ở trong bóng tối điều tra tổng cộng năm cô gái bán trứng. Qúa trình lấy trứng đều do năm cô gái quay clip lại giải thích khiến cho mọi người kinh hãi và giận dữ.
Nhiệt độ của sự việc không giảm, sau đó cục cảnh sát thành phố B vội vàng đem án chuyển lên thị cục, lập tức niêm phong trung tâm quyên trứng An Khang, sau đó triệu tập nhân viên liên quan về điều tra.
Điều tra xong mới phát hiện, tin tức ngập trời đã sớm đánh cho đám hồ ly chạy trốn, chủ nhiệm Mã và phó chủ nhiệm bị nhốt trong trại tạm giam nhất quyết không chịu thừa nhận mua bán trứng, chỉ nhận tội bắt cóc Dương Lâm.
Ngay khi cấp trên đang đau đầu thì đồn cảnh sát địa phương đưa lên một phần chứng cứ rất quan trọng, bên trong có ghi lại giao dịch của trung tâm quyên trứng An Khang với khách hàng.
Đây là chứng cứ Dịch Tiêu điều tra được.
Cục cảnh sát như nhận được báu vật, lập tức thẩm vấn nhân viên liên quan, quyết tiêu diệt hang ổ trung tâm quyên trứng An Khang.
Sau đó khí thế hừng hực bắt đầu triển khai kế hoạch cuốn sạch chợ đen mua bán trứng chuyên nghiệp.