Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta không ngờ gút mắc với Phó Đình Ngạn đã bắt đầu ở mảnh đất này khi ta còn trẻ.
Ta khẽ vuốt gò má lạnh lẽo của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Người nhớ rõ như vậy, sao ta lại không nhớ rõ?”
"Có lẽ là bởi vì lúc đó trong đầu nàng toàn là vị thân tín kia của ta cũng nên."
"Nhưng ngay cả hắn ta trông như thế nào ta cũng quên, nếu lúc đó người cách ta gần thêm chút nữa, ta nhất định sẽ nhớ rõ khuôn mặt của người, giống như bây giờ vậy."
"Ta chỉ biết lúc đó nàng đang nghĩ đến xuất thân của ta."
Hắn cười nói, nhưng giọng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ta cười không nổi, nhìn hắn thở phì phò, làn khói trắng phả ra. Trái tim ta như bị người ta bóp chặt trong lòng bàn tay, không khỏi ôm người chặt hơn một chút, bất lực ngẩng đầu lên, kêu cứu về phía miệng giếng. Tiếng kêu cứu vang vọng ở đáy giếng, đinh tai nhức óc. Phó Đình Ngạn cau mày trước tiếng kêu cứu của ta, ta cúi đầu nhìn hắn, ngay cả giọng nói cũng run run, liên tục bảo hắn đừng ngủ.
Thời gian dưới đáy giếng dường như đông cứng lại, ta cứ nói mãi như vậy. Không biết bao lâu sau, ta nghe thấy tiếng bước chân nặng nề. Trong lúc nhất thời, ta còn tưởng mình gặp ảo giác. Khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của áo giáp cọ xát, hốc mắt ta lập tức nóng lên, lớn tiếng gọi về phía miệng giếng.
"Ta ở đây!"
Bọn lính cuối cùng tìm kiếm được âm thanh, tìm thấy miệng giếng. Lúc này nước mắt ta trào ra. Mặc dù nam nhân trong vòng tay ta tái nhợt như tờ giấy nhưng vẫn còn thở. Sau khi bọn lính đưa hắn ra khỏi miệng giếng, ta nhanh chóng trèo lên theo dây thừng, đi theo đội ngũ đưa Phó Đình Ngạn đi.
Bọn họ tìm đại phu tốt nhất thành Sa Châu, đèn trong phủ Thứ sử luôn cháy sáng. Ta ngồi trên chiếc bàn đá trước cửa phòng Phó Đình Ngạn, nhìn bóng người phản chiếu trên giấy dán cửa sổ, tay không ngừng run rẩy.
Trong cơn mê, có người nắm lấy tay ta. Ta giật mình ngước lên, phụ thân đang đứng bên cạnh ta, không biết ông đã đứng trong bóng tối từ khi nào, nhìn ta rất lâu. Khoảnh khắc ta nhìn về phía ông, trong đôi mắt ông ẩn chứa một nỗi đau không nói nên lời.
Ông không giỏi ăn nói, nắm bàn tay run rẩy của ta, siết chặt.
Ta cố hết sức cười với ông: “Phái người đi bắt A Yên rồi sao?”
"Đã phái trọng binh truy bắt toàn thành, mấy ngày nữa sẽ có kết quả."
Ta "ừm" một tiếng: "Nàng ta bị thương, không thể chạy xa được."
“Đi nghỉ ngơi đi.” Ông rốt cuộc cùn không đành lòng: “Chuyện còn lại, để chúng ta xử lý…”
“Khi ở đáy giếng, toàn thân hắn lạnh toát, máu chảy rất nhiều.” Ta nhìn thẳng vào mấy bóng người chồng chất trong phòng, trong giọng nói mang theo sự sợ hãi sâu sắc, cứng ngắc quay đầu lại, muốn nhận được đáp án từ trong ánh mắt của phụ thân: “Nếu Phó Đình Ngạn không thể tỉnh dậy, con nên làm gì đây?"
Nửa đêm gió bắc tuy lạnh, cũng không sánh được cái lạnh toát ra từ tận xương tủy ta. Từ thâm cung đến Sa Châu, sống lâu như vậy cuối cùng cũng thấy được tấm lòng mình, nhưng lại phải tạm biệt với đối phương ở chỗ này.
Nếu đó là một trò đùa, thì trò đùa này không vui chút nào.