Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người xuất hiện trước mặt Nam Phong và Tử Lăng chính là Lý Phàm đang vẽ tranh.
Hôm nay là một ngày mây phủ đầy trời, cũng chẳng có ánh tà dương. Tuy không có cảm hứng vẽ, nhưng hiện giờ, Lý Phàm vẫn đang mô tả lại thế giới bao la trước mặt.
Trong quá trình tu hành các kỹ nghệ của họa đạo, hắn đã tập cho mình một lối suy nghĩ lạnh nhạt và bình tĩnh, có thể vẽ vào ngày có mây đen, cũng có thể vẽ trong cảnh bình minh với những ráng mây rực rỡ.
Có thể vẽ trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đồng thời cũng có thể nhập đạo mọi lúc mọi nơi.
Dưới ngòi bút của hắn, những ngọn núi mọc lên san sát khắp nơi, sắp trở thành vùng trung tâm cao nhất.
Họa tác đã hoàn thành kha khá.
Mà Bạch Tiểu Tình thì lười nhác trèo lên chỗ bên cạnh tấm giấy Tuyên Thành của hắn, thi thoảng lại liếc mắt ngắm tranh một lần, nhưng mỗi lần giương mắt nhìn, nàng lại kêu meo meo mấy tiếng.
Khó quá, liếc một cái nhưng phải tiêu hóa thật lâu thật lâu.
Quá nhiều đạo vận ẩn chứa trong đó!
Phía bên kia đỉnh núi, Nam Phong và Tử Lăng hoàn toàn sửng sốt.
Bọn họ dường như đã bị hình ảnh trong tranh vẽ thu hút hoàn toàn.
"... Đây mới đúng là họa thánh! Toàn thân đều dung hòa với đại đạo, chỗ người đó đứng chính là một bức tranh vô hạn, từng nét dưới ngòi bút đều là vật dẫn của thiên địa đại đạo!"
Tử Lăng thì thào, mắt mở to thật to. Hình bóng đang vẽ tranh ấy hoàn toàn đã khiến tâm hồn nàng ta rung động.
Cùng lúc đó, pháp quyết trong cơ thể nàng ta càng không ngừng vận chuyển, thậm chí còn nhanh hơn.
Cảm ngộ vô số điều, đúng như câu phúc đến thì lòng cũng sáng ra.
Nàng có thể hiểu rõ ràng về họa đạo. Chỉ trong nháy mắt, vô số ẩn số cần giác ngộ nhanh chóng tan biến, vô vàn gông cùm xiềng xích được tháo gỡ.
Trí tuệ được khơi mở, nhanh chóng khai ngộ!
Nàng ta ngây dại rồi!
"Đây là ai? Ngay cả khi xem tranh vẽ của lão tổ để lại trong tông môn, tỷ cũng không thấy rung động như thế này..."
Thậm chí là người không tu họa đạo như Nam Phong cũng có thể cảm nhận được tài năng siêu đẳng của hắn.
...
Rất lâu sau đó.
Cuối cùng bức tranh của Lý Phàm cũng đã hoàn thành.
Hắn đề tên tranh lên giấy Tuyên Thành: Vạn Sơn Tụ Long Đồ.
Vạn sơn ẩn mình, tề tụ như long.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau mỗi lần vẽ tranh xong, hắn đều cảm thấy tâm hồn gặt hái được một điều gì đó.
"Con mèo lười nhà ngươi đúng là quá dung tục!"
Hắn xoa đầu Tiểu Bạch, rồi xoay người lại, chợt phát hiện không biết tự bao giờ đã có hai nữ tử đứng trên đỉnh núi.
Hai nàng đại mỹ nữ!
Thấy dáng vẻ hơi lơ đễnh của hai người họ, Lý Phàm cảm thấy hơi buồn bực trong lòng.
Đây là ai thế? Chẳng lẽ bị phong thái đẹp trai của mình mê hoặc rồi ư?
"Hai vị là?" Hắn lên tiếng, hỏi.
Nghe vậy, hai người hơi động đậy người, đến lúc này mới khôi phục lại tinh thần.
Vô số đạo vận bay xung quanh núi đã biến mất không thấy tăm hơi khi Lý Phàm vẽ xong nét cuối cùng. Hiện giờ, Lý Phàm thoạt trông rất đỗi bình thường.
Nhưng hai người đều tỏ ra vô cùng nghiêm trang.
"Khởi bẩm tiền bối, tại hạ là Nam Phong, đây là sư muội Tử Lăng của ta. Trên đường đến đây, hai người chúng ta thấy tiền bối đang vẽ tranh, không nhịn được mới tiến đến để quan sát. Thật sự quá mạo phạm, xin tiền bối thứ tội!"
Nam Phong cung kính mở miệng.
Nàng ta biết tuy thoạt trông thanh niên này rất trẻ, nhưng có thể có tu vi như vậy, chắc chấn chính là lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm rồi.
Lý Phàm nghe vậy cũng mỉm cười. Xem ra hai người này là người có sở thích vẽ tranh chăng? Hắn lại liếc thứ giống như bảng vẽ trên lưng Tử Lăng, xem ra đúng là vậy thật rồi.
Mà Lý Phàm vẫn rất tự tin về họa đạo của mình. Phóng mắt khắp toàn bộ Hỏa Quốc, chỉ e cũng chẳng có mấy người có thể sánh ngang với mình ha? Trong phương diện này, đối phương gọi mình một tiếng tiền bối cũng không sai.
"Thì ra là thế. Xem ra các ngươi cũng là người theo đạo? Vậy xem như là duyên phận rồi."
Lý Phàm cười cười.
Thấy Lý Phàm không hề tỏ ra kiêu căng mà chỉ là một người thân thiện nhã nhặn như thế, Nam Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Năng lực của hắn quá đáng sợ, không dễ đối phó.
Còn Tử Lăng thì lại nôn nao khó nhịn, trên mặt đầy vẻ hưng phấn, mắt to trông mong nhìn Lý Phàm, ngập ngừng nói: "Tiền...Tiền bối... Ta có thể xem ngài vẽ tranh không?"
Nàng ta rất chờ mong, cũng rất tò mò. Quá trình vẽ tranh của vị tiền bối này đã hoàn toàn chinh phục nàng ta.
Nàng ta càng tò mò hơn về họa tác dưới ngòi bút của vị tiền bối như vậy.
"Tử Lăng!"
Biểu cảm trên mặt Nam Phong hơi thay đổi, nàng khẽ nói: "Sao muội dám đưa ra yêu cầu như thế..."
Tử Lăng quá không hiểu chuyện. Đây là một vị đại lão sâu không lường được đấy. Hơn nữa, đương nhiên trên họa tác sẽ có chứa đạo vận, có thể được coi là vật quý báu, sao có thể dễ dàng cho người khác xem?
Song, Lý Phàm lại vô cùng tùy ý. Hắn cầm họa tác, đưa tới rồi nói: "Cứ xem cũng không sao."
Trong lúc nhất thời, Tử Lăng vô cùng xúc động. Tim đập thình thịch, nàng ta bước lên phía trước, tiếp nhận bức tranh bằng cả hai tay rồi phải hít sâu một hơi xong mới dám mở ra!
Chỉ thấy bên trên họa tác:
Dãy núi nhấp nhô trải dài liên miên thành một hàng dài như trăm long tụ họp, hợp thành một cánh đồng trống, đại khí hào hùng. Trông các ngọn núi hệt như đã sắp hóa thành rồng, sắp sửa bay lên!
Bức tranh ấy có thể bao quát toàn bộ dãy núi Thương Ly!
Chỉ một bức tranh đã có thể khiến ta nhìn rõ tất cả!
Với những nét vẽ phức tạp nhưng lại có trật tự, đường nét đơn giản mà súc tích.
Cảm giác như được vẽ một cách tùy ý, nhưng lại được hòa trộn thần kì.
Họa công nhưu thần!
Tử Lăng say sưa ngắm tranh, như lạc mất hồn!
Chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng Lý Phàm cũng khá là đắc ý.
Dẫu sao, việc có thêm một người hâm mộ cũng là một chuyện tốt lành.
Nguyên Anh cửu trùng thiên...
Viên mãn!
Chỉ kém một chút nữa, nàng đã có thể bước vào cảnh giới Phân Thần.