Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Sư tôn, sao rồi ạ, Hồn Ấn bài có động tĩnh gì không?"
Ngay sau đó, Ngụy Ngọc Sơn lên tiếng hỏi.
Để xác định thân phận của lão tổ, trước khi đến, bọn họ đã mang theo lệnh bài phong ấn hồn ấn của lão tổ. Nếu là lão tổ thật, vậy Hồn Ấn bài chắc chắn sẽ có phản ứng.
Dù là tu giả niết bàn thì trăm phần trăm linh hồn vẫn không thay đổi.
Vu Khải Thủy cũng vội vàng kiểm tra xem xét một lượt, nhưng ngay tức khắc, mặt ông ta đơ ra, nói: "Không có phản ứng."
"Chúng ta... Nhận sai người rồi...?"
Nhất thời, vẻ mặt của Ngụy Ngọc Sơn khó coi vô cùng!
Thất vọng!
Thất vọng cùng cực!
Nếu là lão tổ của Ly Hỏa Tông bọn họ, như vậy chắc chắn Ly Hỏa Tông bọn họ sẽ phát triển rực rỡ vô hạn!
Nhưng giờ xem ra, rất có thể bọn họ đã nhận nhầm người…
"Sư tôn, làm sao vậy? Chúng ta nhận lầm người. . ."
Ngụy Ngọc Sơn dùng thần niệm đặt câu hỏi.
"Có thể không phải lão tổ, tại sao Thần Thủy Thạch lại nhận hắn làm chủ? Sao hắn lại giao Thần Thủy Thạch cho chúng ta? !"
Lão tông chủ không hiểu.
". . . Sư tôn, thao ta thấy, vị tiền bối này có phải cùng tổ tiên của Ly Hỏa Tông chúng ta hay không, có tình xưa gì đó cho nên đưa tay giúp chúng ta?"
Ngụy Ngọc Sơn không chắc chắn nói.
"Rất có thể!"
Lão tông chủ cũng có chút hoài nghi nói.
Mà lúc này, Lý Phàm đã đi về phía bọn họ.
"Tại sao ngươi lại tới đây? Hai vị này là?"
Lý Phàm hỏi Mộ Thiên Ngưng.
Chẳng lẽ là mình cho cô gái này một viên đá quý cho nên người nhà bọn họ muốn tìm nhiều hơn?
Hẳn là như vậy, dẫu sao, mặc dù nhìn đối phương ăn mặc tạm được, nhưng theo như thím Trương miêu tả thì cỏ dại cũng ăn, đã là rất thảm rồi. . .
Tìm được đá quý thì có lẽ cuộc sống sẽ tốt hơn ư?
Tu giả cũng rất thảm nhỉ. . .
Lý Phàm đại khái đã có đánh giá của riêng mình.
"Tiền bối, hai. . . hai vị này là trưởng bối trong tông môn của ta, bọn họ muốn tới thăm tiền bối, cho nên ta đường đột tới. . ."
Mộ Thiên Ngưng có chút ngập ngừng nói, bây giờ, nàng đối nhãn trước giá vị tiền bối càng phát ra kính sợ.
"Được rồi."
Lý Phàm nói: "Đi vào nhà rồi nói."
Sau đó hắn chào tạm biệt thím Trương, mang mấy người đi về chỗ ở của mình.
"Sư tôn, chúng ta làm sao đây?"
Trên đường, Ngụy Ngọc Sơn hồi hộp nói.
Lão tông chủ lại nói: "Vị tiền bối này là nhân vật cỡ nào, nhìn mỗi một hành động như tùy tâm nhưng đều có thâm ý, nếu như hắn đưa chúng ta về động phủ trước tất nhiên cũng có ý nghĩa sâu xa, chúng ta cứ đi theo là được. . ."
Không lâu sau, bọn họ đi tới chỗ ở của Lý Phàm.
Đơn giản, ngăn nắp, dùng đá và gỗ xây dựng nên.
"Sư tôn, đây. . . Đây là động phủ tiên gia gì vậy? Ta cảm giác chỉ mới đến gần mà linh lực đã cuồng trào, vô cùng sống động, tựa như đang tăng trưởng. . ."
Ngụy Ngọc Sơn kinh hãi!
"Đây có thể dùng từ động tiên để hình dung. . ."
Vu Khải Thủy cũng thất thần, lầm bầm nói: "Đây rõ ràng. . . Rõ ràng là một thế giới mà. . ."
Tu vi càng mạnh mẽ thì càng có thể cảm nhận được sự mênh mông vô biên, sâu không lường được của nơi này.
Ngược lại là Mộ Thiên Ngưng, tu vi của nàng không đủ, cũng không có cảm nhận được những thứ sâu xa như vậy.
Nàng chỉ cảm thấy rất thoải mái, rất tự nhiên.
Đi tới cái sân nhỏ trước mặt, cả người cũng tĩnh tâm giống như là tất cả phiền não đều quên hết, đạo tâm lại vô cùng bình tĩnh.
"Loại địa phương này mới thật sự là tiên nhân ở đó, tự nhiên, thoải mái, nhưng lại thoát khỏi vật ngoại. . ."
Nàng không kiềm được nhìn Lý Phàm một cái, trong đầu nghĩ một vị đại nhân vật có tu vi thông thiên như vậy mà lại ẩn ở nơi này, làm bạn với người phàm, với cây cối, với chim thú. . .
Có lẽ cái này mới thật sự là tu chân ư?
"Vào đi."
Lúc này, Lý Phàm đã đẩy cửa ra, quay đầu lại nói.
Vu Khải Thủy, Ngụy Ngọc Sơn đều hít một hơi thật sâu, giờ khắc này bọn họ giống như một dân nghèo, đối mặt với cung điện to lớn huy hoàng lại có chút luống cuống tay chân!
Bọn họ đi theo Lý Phàm đi vào.
"Trong viện này, đạo vận thật là nồng đậm, ta cảm giác mình sắp nhập định rồi."
Ngụy Ngọc Sơn khiếp sợ mở miệng, hắn nhận ra được những ràng buộc nhiều năm chưa từng tháo gỡ bây giờ lại có một chút khả năng đột phá.
Điều này quá đáng sợ.
"Người như tiền bối, lại còn nuôi gà, làm ruộng. . ."
Trong con ngươi xinh đẹp của Mộ Thiên Ngưng viết đầy hâm mộ, nàng cảm thấy thoải mái và thanh nhàn.
Tu giả thiên hạ như cá diếc qua sông, mới có thể có tâm cảnh như vị tiền bối này?
Sau khi Vu Khải Thủy đi vào, trong mắt là ngạc nhiên nghi ngờ.
Trong viện tử này, từng ngọn cây cọng cỏ đều cho ông ta một cảm giác không nói rõ được!
Ông ta nhìn thấy mấy con gà vườn đang đi dạo trong sân thì chau mày, tựa hồ muốn nhìn cho ra nguyên nhân.
Nhưng vào lúc này, trong bầy gà bỗng nhiên có một con nhìn ông ta một cái.
Oanh!
Giờ khắc này, Vu Khải Thủy giống như đối mặt với thú dử thời cổ xưa, vũ trụ Thần Ma, trong đầu ong ong, đạo tâm gần như tan vỡ, mồ hôi lạnh nhễ nhại, trực tiếp lảo đảo một cái muốn phải ngã xuống đất!
Thật may Lý Phàm kịp thời quay đầu kéo ông ta lại, lắc đầu nói: "Tuổi tác lớn như vậy, đi đường cũng không vững mà còn muốn bôn ba, đúng là khổ cực."
Trong giây phút tay Lý Phàm chạm vào người Vu Khải Thủy, uy thế kinh khủng mà ông ta đối mặt bỗng nhiên đều biến mất hết, tâm thần của ông ta cũng khôi phục trở lại!
Lòng ông ta vẫn còn sợ hãi, lại thấy mấy con gà vườn kia vẫn cúi đầu mổ hạt bắp trên đất, không quan tâm đến ông ta.
Vu Khải Thủy không dám nhìn lâu, vội vàng cúi đầu xuống, run lẩy bẩy!
Mẹ ơi, vị tiền bối này nuôi là gà vườn à? !
Uy thế của những con gà này so với hỏa thú nổi tiếng hoàng cung Hỏa Quốc còn đáng sợ hơn!
Không làm được, cảnh giới của những con gà vườn này đều từ Động Hư Cảnh trở lên. . .
Vị tiền bối này rốt cuộc có lai lịch gì?
Nhưng mà suy nghĩ một chút, mấy người cũng bình thường trở lại, bởi vì cảnh giới của Lý Phàm, dưới cái nhìn của bọn họ quả thực quá cao.
"Viên đá kia nói đến cũng có chút duyên phận với ta, ta thấy nó rất nhiều lần."
Lý Phàm tiếp tục mở miệng.