Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Pháp sự đã làm xong, Đào Lập Chí cuối cùng cũng yên lòng một chút, đương nhiên cũng không quên tìm đạo sĩ mua thật nhiều lá bùa trừ tà trấn ma, dán đầy cả phòng, dán cả cửa phòng và cửa sổ, còn uống vào bụng chén nước lá bùa:
"Như thế này thì vật kia cũng không dám tìm tới làm phiền ta, cha mẹ, mọi người nhìn con làm gì, nhanh uống đi, mợ, anh họ, mọi người cũng tranh thủ uống một chén!"
Mọi người: "..."
Cha Đào trừng mắt, mẹ Đào vừa nói vừa lau nước mắt, âm thầm nhờ mẹ Tất Hằng liên hệ bác sĩ tâm lý đến khám, bọn họ thấy hắn là đồ ngốc nói lời mê sảng, còn kéo mẹ Tất Hằng nói:
"Chỉ có Tất Hằng nhà cô để cho người ta bớt lo, đứa con nhà tôi vì trốn tránh trách nhiệm, diễn càng ngày càng tốt. Không phải là trốn học sợ bị đánh sao? Cần gì liều mạng như vậy?"
Mẹ Tất Hằng: "..." Có thể các ngươi sẽ thất vọng.
Tất Hằng cũng chỉ biết im lặng, anh nhìn bộ dạng Đào Lập Chí ngoại trừ bên ngoài có vẻ hơi suy yếu, không còn chỗ nào khác kì quái, mặc dù tinh thần nhìn có chút bối rối, nhưng không phải người bình thường thì không có sức lực làm những việc này
Đạo sĩ kia vừa đi không bao lâu, ngay sau đó Tất Hằng liền mang theo một người đàn ông trung niên tầm 40-50 tuổi tới. Mẹ Đào nghi ngờ không biết đây là ai, tới làm gì? Thăm bệnh cũng không cần, A Chí chỉ bị cảm vặt mà thôi...
Liền nghe Tất Hằng nói:
"Vị đại sư này rất lợi hại, để hắn xem hộ tiểu Chí trúng tà gì"
Cha Đào: "..."
Mẹ Đào : "..."
Mẹ Tất Hằng: "..."
Đào Lập Chí: "Mau mời đến đây! ! !"
...
Từ sau sự kiện linh dị kia, Tất Hằng đã đi tra không ít tài liệu liên quan tới ma quỷ, cũng tìm người xem xét hỏi thăm một chút ý kiến, lại tự đi đến cửa đại sư hỏi một chút về điều này, hi vọng bọn họ có khả năng giúp đỡ anh tìm tới nơi khiến mình dính vào âm khí
Ít nhất phải biết rõ ràng là có người cố ý làm ra, hay chỉ là ngoài ý muốn.
Đáng tiếc đến nay cũng không tra được gì, sau đó ngay cả nguồn gốc âm khí cũng không có chút manh mối nào. Nếu như chỉ ngoài ý muốn thì là tốt nhất, dù sao loại chuyện này khó lòng phòng bị.
Trừ việc đó ra, anh còn sai người đi tìm Mạc Sơn, đáng tiếc đến nay cũng không có tin tức, cái tên này giống như đột nhiên xuất hiện, đương nhiên cũng không loại quả khả năng Mạc Sơn quá nhỏ, Hoa Hạ lớn như vậy, muốn tìm một địa danh không có tên trên bản đồ nói thì dễ
Đào Lập Chí nói ra chuyện này, nếu như là trước đây khẳng định anh cũng nghĩ rằng Đào Lập Chí sốt hỏng đầu óc, bây giờ không thể không coi trọng, bởi vì chỉ sợ thật sự Đào Lập Chí gặp phải ác quỷ, loại chuyện này rất tà môn, không xử lý tốt thì không ai biết sẽ xảy ra cái gì?
Cho nên anh mới đi mời Trương đại sư tới.
...
Lúc làm việc, Cố Phi Âm chỉ còn thiếu co lại thành con chim cút, cô sợ nhất là nhìn quản lý, càng sợ quản lý nhìn cô, nhìn cô chẳng phải sẽ phát hiện thành tích của cô kém sao? Nếu lại bị sa thải thì có thể không có cả cơm hộp để ăn
Bộ dạng này giống y đúc lúc đi học sợ bị giáo viên gọi lên bảng trả lời
Đương nhiên cô cũng không quên hỏi Thỏ tiên sinh xem làm thế nào để các bạn nhỏ yêu thích, Thỏ tiên sinh nhìn cô gái có vẻ hơi âm trầm trước mặt, do dự nói:
"... Có lẽ là trời sinh ? Từ nhỏ ta có tính cách khiến trẻ con yêu thích."
"Trời sinh?"
Cố Phi Âm nghĩ một lúc, hiểu được một chút, thì ra cuộc sống của người bình thường không hề dễ dàng, không được ông trời ưu ái, lại còn phải từng giây từng phút đối mặt nguy cơ bị sa thải? Thật sự là rất đáng sợ.
Khó trách cô thất nghiệp năm lần bảy lượt, thì ra là ông trời ghét cô, lúc trước dùng sét đánh cô, cô làm gì cũng không thể trốn thoát, chẳng qua chỉ là cô ngủ dậy đói bụng, ăn một con lệ quỷ thôi sao?
Tâm trạng Cố Phi Âm nặng nề, vậy phải làm sao bây giờ, xem ra ban đêm chỉ có thể đi nhà vệ sinh rửa mặt...
Con người sinh hoạt trên cuộc đời này quá vất vả.
Đến buổi trưa, sắc mặt quản lý càng ngày càng không tốt, Cố Phi Âm thấy thế cảm giác càng không ổn, chỉ một lát sau, quản lý sắc mặt nặng nề gọi cô lại: "Tiểu Cố, vào văn phòng một chút."
Cố Phi Âm: "... Dạ."
Cô ôm đầu Đại Hùng, thở dài vô lực rũ bả vai, lời nói quen thuộc đến như vậy, hành động quen thuộc đến như vậy, cái gì phải tới cuối cùng cũng tới
Áo đỏ nữ quỷ cười lăn lộn dưới đất:
"Cô xem cô xem đi, tôi đoán cô sắp bị sa thải rồi mà!"
Cố Phi Âm nói: "Chuyện này chẳng còn cách nào khác, ông trời chó má không thích tôi, tôi đã quen rồi."
Cô vừa mới dứt lời, bầu trời giống như truyền đến một tiếng sấm rền. Nữ quỷ áo đỏ run sợ cả người, "Cô nói cái gì?"
Cố Phi Âm lắc đầu, không có tâm trạng nói chuyện.
Dù cho không muốn cỡ nào, nàng vẫn phải đối mặt, đại loại đây chính là cuộc sống.
Quản lý có cảm giác một lời khó nói hết, hắn ở công viên trò chơi mấy chục năm, từng tiếp nhận không có một nghìn cũng có mấy trăm nhân viên, chưa từng gặp qua cô gái nào không được trẻ con yêu thích đến như vậy, hắn nhìn cô bé cúi đầu ủ rũ trước mặt, đột nhiên cảm thấy quanh người lạnh xuống mấy độ, hắn rùng mình một cái, nói:
"Tiểu Cố à, tôi thấy cô và công việc này không hợp."
Cố Phi Âm nghiêm túc: "... Mặc dù là đúng thế, nhưng tôi có thể tiếp tục cố gắng!"
Quản lý: "Đúng vậy, tôi biết cô chăm chú cô gắng làm việc, tôi rất đề cao cô, cho nên cử cô đến một ngành có công việc đặc biệt, khí chất của cô rất hợp ngành này, ngày mai cô cầm thư đề cử đi làm thật tốt vào
Cố Phi Âm: "... ? !"
Trời ạ,thì ra không phải sa thải mà là cho cô chuyển ngành sao? Đây là loại lãnh đạo gì mà tốt bụng như thiên sứ vậy?
...
Vào ban đêm, Cố Phi Âm đi nhà tắm tắm nước nóng, tiện thể gội đầu, tiêu một khối tiền mua chai dầu gội đầu, tóc thơm ngào ngạt. Đi nơi mới làm việc phải để lại cho lãnh đạo mới một ấn tượng tốt. Lúc trở về đi ngang qua sạp đồ nướng, một loạt thịt bò được nướng đầy dầu mỡ, mùi thơm bốc lên, trước kia cô từng ăn thử một xiên, vị cực kì ngon, có vị mặn hơn lệ quỷ, cô vụng trộm hít vào mũi, thật sự là quá thơm, đến cùng có nên mua không? Ngành mới chưa biết có thể thích ứng được không,cô không thể yên tâm một chút nào.
Nữ quỷ áo đỏ lải nhải bên tai cô cả ngày: "Vì sao? Thành tích của cô kém như vậy, vì sao không bị sa thải!"
Cố Phi Âm khinh thường nói: "Đương nhiên là quản lý nhìn thấy tiềm lực của tôi, cô chỉ là một con quỷ, biết cái gì."
Nữ quỷ áo đỏ: "... Tôi là người từng làm quản lý chi nhánh, trước khi chết tôi từng quản lý mấy công ty, tại sao không hiểu?Nhân viên như cô nhất định phải sa thải."
Cố Phi Âm: "Cho nên công ty của cô nhanh chóng biến thành bộ dạng như bây giờ."
Nữ quỷ áo đỏ: "..." Tức giận đến mức sắp chảy lệ máu, quay người biến mất trong không khí.
Cố Phi Âm kéo kín áo bông trở về, cô phải ngủ sớm, sáng sớm ngày mai còn phải đi làm. Ai ngờ ngủ đến nửa đêm, liền bị âm thanh ầm ầm xoẹt xoẹt đánh thức
Không biết đi chơi nơi nào bây giờ mới trở về, cô gái cùng cụ bà hàng xóm ầm ầm đi từ tầng một lên tầng trên, âm thanh như lật nóc phòng
Cô gái và bà lão hàng xóm trải qua rất thoải mái, ban ngày không phải làm việc, buổi tối đi chơi khắp nơi, làm sao có thể hiểu được nỗi khổ làm người của cô? Còn quấy rầy cô đi ngủ, thật sự là không quan tâm người khác. Cô trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ, nào biết được cô gái hàng xóm cùng bà lão vọt vào, hai khuôn mặt xanh trắng cực kỳ khó coi, ánh mắt âm u đầy tử khí, lộ ra tin tức không tốt.
Cố Phi Âm nghi ngờ nói: "Sao vậy?"
...
Cố Phi Âm bị hai con quỷ khiêng vào bệnh viện, ghé vào lầu hai cửa sổ nhìn thấy Đào Lập Chí đang được cấp cứu.
Vừa mới nhìn đã khiến cho cô giật mình,oán khí trên người bạn nhỏ này không phải đã bị ăn hết sao? Vì sao càng ngày càng đậm? Dương khí đều đã bị tiêu sạch.
Giờ phút này cậu vô cùng yếu ớt, hô hấp khó khăn, mặt vàng như giấy
Không nên như thế này chứ, trừ khi là sau này lại dính vào oán khí, như vậy xem ra không phải vô ý mà là có người cố ý
Đào Lập Chí chưa thật sự mất ý thức, chỉ là cậu rất khó chịu, không khí xung quanh rất ngột ngạt, cậu còn rất lạnh, giống như ở giữa khối băng, dù trên giường đắp bao nhiêu chăn vẫn thấy lạnh
Cậu run rẩy, mồ hôi lạnh toàn thân ứa ra, nhưng cậu lại không thể để mình ngất đi
Cậu mở to hai mắt, bỗng nhìn thấy trên cửa sổ treo ba cái đầu, mặt xanh trắng, tóc tung bay, sáu con mắt âm u tử khí đều nhìn chằm chằm cậu!
"A a a —— "
Trước khi té xỉu cậu nghĩ thầm, may mắn cậu dán lá bùa trên cửa sổ, như vậy chẳng phải không vào được sao?