Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ây dô, lâu rồi không gặp nhỉ."
Từ phía xa có một nữ tử quen thuộc nhìn Hàn Vũ Thiên, hắn cũng là kinh ngạc đảo mắt nhìn nàng, sợ mình nhìn lầm liền dùng thần thức quét tới.
"Ta đây là bằng da bằng thịt, ha ha ha."
Lam Huyền kiều diễm xinh đẹp, hai ngọn đồi nhỏ căng tròn cùng với 10 ngón tay đeo hộ giáp vàng xa xỉ.
"Ngươi sao lại tới được đây?"
Hàn Vũ Thiên nhướng mày có chút khó hiểu, Lam Huyền cười nhạt nói:
"Xì, ngươi tới đây theo cách nào thì ta tới theo bằng cách đó đấy."
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nói:
"Trực tiếp xông vào mà còn nguyên vẹn sao?"
Lam Huyền lắc đầu cười nói:
"Thê thảm lắm nha, nhưng cũng may tới ngay một đám nhân tộc, ta liền thôn phệ bọn chúng để trở lại như cũ, hiện tại cũng tham gia đối kháng này."
Hàn Vũ Thiên gật đầu đã hiểu ngồi xuống ở một gốc, Lam Huyền mỉm cười đi về phía sàn đấu số 6.
"Lam Huyền và Gia Tấn."
Chấp sự trên sàn đấu cao giọng nói, Lam Huyền bước lên mang theo mị hoặc kinh người, Gia Tấn vừa bước lên thấy được nhân sắc của nàng ấy cũng là rung động không thôi.
Bàn tay chấp sự hạ xuống Lam Huyền vai áo hơi lệch xuống làm cho Gia Tấn trợn mắt há hốc mồm, hai đồi núi lộ ra gần nửa làm cho hắn rạo rực không thôi.
"Ngươi đang nhìn gì vậy?"
Giọng nói mê hoặc khiến cho ham muốn của Gia Tấn tăng vọt tới cực điểm, nàng ấy tới gần Gia Tấn cười nói:
"Ma Cước!"
Một cước đầy uy lực đá vào họng súng tích lũy mấy chục năm của Gia Tấn, hai quả pháo cứ như vậy chưa dùng được lần nào mà tổn hại, Gia Tấn gục ngã toàn thân run rẩy đôi mắt trợn trắng sau đó bất tỉnh.
Hàn Vũ Thiên phía dưới nhìn mà rùng mình, hắn thật không nghĩ tới nàng ta lại chơi chiêu này, đúng thật chỉ có nữ nhân mới làm được như vậy.
"Gia Tấn thua trận, Lam Huyền thắng."
Chấp sự cung có chút nhột nhột, cả đám nam nhân xung quanh ai cũng là trong vô thức nhìn xuống họng súng của bản thân, đều thở dài may mắn người trên đó không phải là mình.
"Lão tử còn chưa có con đâu."
"Người ta nói phụ nữ đẹp rất nguy hiểm, bây giờ ta tin rồi."
"Ây da, lúc nãy ta nghe kẻ nào đòi ngủ với nàng nhệ? Hắn trốn đi đâu rồi? Không lại ngủ một đêm sao?"
"Con mẹ nó, Gia Tấn tuyệt hậu rồi."
"Xem như kiếp này của Gia Tấn chỉ biết nhìn thanh kiếm của mình mà thở dài thôi."
"Ôi nữ nhân..."
Từng tiếng xôn xao vang lên trong khắp thành, mấy thí sinh là nam nhân trên sàn đầu đều khép chân của mình lại, nữ nhân thì hơi thẹn thùng nhưng cũng khẽ cười.
Lam Huyền bước đi dáng vẻ tự hạo ngẩn cao đầu như mới làm được một điều tốt đáng được tôn vinh vậy.
"Ngươi tự hào lắm sao?"
Hàn Vũ Thiên ngồi một góc nhìn nàng, Lam Huyền đi tới ngón tay hơi vuốt lên đùi của Hàn Vũ Thiên nói:
"Nam nhân các ngươi rất độc hại, phá đi một cái thì nữ nhân trên đời bớt đau khổ một người, hí hí hí."
Hàn Vũ Thiên lách người xuất hiện phía sau lưng Lam Huyền thì thầm vào tai nàng:
"Nữ nhân cũng được xem là công cụ tuyệt hảo nhất trên đời đấy, trái cây và hải sản đều có đủ, sinh sản huyết mạch cho nam nhân lại càng tuyệt hảo."
Lam Huyền nghe xong sắc mặt trầm xuống muốn động thủ, nhưng nàng vừa xoay đầu thì Hàn Vũ Thiên đã nhảy lên nóc nhà đi mất.
"Tiện nhân!"
Lam Huyền phẫn nộ xoay người rời đi với vẻ hậm hực bực nhọc.
Trụ Hư thành tới rạng sáng, toàn bộ thí sinh tham gia đối kháng mới hoàn thành, giờ đây bọn họ sẽ đưa tới Trụ Hư cung để vào vòng bán kết.
Hàn Vũ Thiên, Ngạc Tôn và Ý Hoan đêm cũng đã cùng nhau uống rượu trở thành bằng hữu, bên phải là Lam Huyền cũng đã kết giao với một nữ nhân khác, có vẻ 2 người họ rất xem thương nam nhân.
Lam Huyền dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Hàn Vũ Thiên, hắn thì nhìn lại nàng nở ra một nụ cười.
Một nụ cười ấy làm Lam Huyền rùng mình không thôi, đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân trêu chọc như vậy, càng nghĩ bàn tay càng siết chặt thật là tức giận không chỗ phát tiết.
"Tới rồi."
Trụ Bá Lạc giờ tay ra hiệu cho đám người ngừng lại, phía trước là Trụ Hư thành cao hơn trăm trượng rộng 2 dặm, phồn hoa tới cực điểm không gì so sánh được.
Mấy lính canh thấy đám người kia tới cũng chẳng thèm liếc mắt, bởi vì sống ở Trụ Hư cung nhiều năm, đã khiến mắt của bọn họ cao hơn đầu, không xem ai ra thể thống gì.
"Mời."
Trụ Bá Lạc ra hiệu cùng một đám người bước vào, ở trong đã chờ sẵn mấy vị cung nữ xinh đẹp.
Họ dẫn từng người về phòng của mình, cung nữ cũng là mắt cao hơn đầu, chỉ là tiện nữ nói năng cọc lóc xem thường kẻ khác.
Chỉ có địa vị thuộc họ Na Lạp và Ô Nhã như Ngạc Tôn và Ý Hoan mới được mấy cung nữ nịnh bợ ra mắt, giả tạo một cách khiến người ta khinh thường.
"Một lũ tiện nữ."
Lam Huyền cười lạnh lời nói mỉa mai như nói thì thầm, nhưng thật chất ai ai cũng nghe được và không nói gì.
Mấy cung nữ nghe thấy thì càng bất thiện với nàng, ánh mắt đầy sát ý của cung nữ đều chỉ về phía nàng, Lam Huyền làm như không thấy nhìn qua nữ nhân bên cạnh nói:
"Ta thấy ở đây không mấy sạch sẽ, chỉ toàn yêu nhền nhện giăng lưới bắt mồi và nịnh bợ thôi, hu hu hu."
Lam Huyền biểu lộ yếu đuối dựa vào vai nữ bằng hữu, tuy giọng điệu buồn bã sợ hãi, nhưng lại như thanh kiếm sắc bén đâm vào tim các nàng.
Những người địa vị thấp kém bị cung nữ coi thường cũng là cười nhạt một cái, Lam Huyền nói mỗi một lời đều sắc như kiếm, chạm vào đúng chỗ hiểm của các cung nữ nịnh cao đạp thấp này.
Trụ Bá Lạc cũng là mỉm cười không có ý định trách mắng, đám cung nữ và thị vệ này chưa bao giờ bị châm chọc.
Bây giờ để nàng ta chọc vào vài phát để cho họ ném thử, mùi vị của việc bị chà đạp là như thế nào.