Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Là Hàn Vũ Thiên
  3. Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 148: Thần Phạt.
Trước /294 Sau

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 148: Thần Phạt.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Vậy là 11 người các ngươi đại diện cho nhân tộc để tham gia Thần Phạt à?"

Hàn Vũ Thiên ngồi dựa đầu vào tường có chút hứng thú, lão già kia mỉm cười nói:

"Là 12 người mới có thể bắt đầu cuộc chiến, nếu nhân tộc thắng thì bọn ta sẽ được tự do ở trong Hoàn Thi này, rời khỏi quốc gia này bất cứ khi nào mình muốn, còn nếu thần sứ thắng thì nhân tộc nhất định phải cống nạp nhiều người dân hơn cho bọn chúng."

Đoạn đầu thì con hưng phấn, nhưng tới đoạn sau lão lại trầm mặt có chút không kiên định, Hàn Vũ Thiên nhếch môi nói:

"Người thứ 12 trong 12 nhân tộc, e là ta rồi?"

Lão già gật đầu tán thành, 10 người xung quanh cũng đều là một bộ dáng mỉm cười không phán đối.

"Nè nè, 12 người các ngươi ồn ào cái gì vậy? Có biết 12 vị thần sứ đang bàn về chuyện Thần Phạt không hả? Một lũ hạ đẳng cũng muốn đánh với thần sao?"

Tên cai ngục kia dựa vào một cái trụ đá chế giễu một đám tù nhân tự xưng là nhân tộc, 12 người đều lóe lên cùng một ý nghĩ, đó chính là một tên ngu ngốc.

Thời gian trôi qua một tháng, vô số thân ảnh đều xuất hiện ở bên trong thành trì thứ 3 ở Diệt Thi thành.

Trung tâm của nó là một sân đấu dài ba trăm trượng, rộng hai trăm trượng xung quanh là tường bằng ngọc thạch quý giá, cùng với những chiếc ghế ngồi của người tới xem.

Một mái vòm dành cho 12 vị thần sứ và hoàng đế, chỗ ngồi cao quý không thể nào so bì.

"Xem ra Thần Phạt tới sớm hơn dự tính nhỉ?"

Từng đợt cao thủ hạ xuống ngồi ở ghế của mình chăm chú nhìn sàn đấu, sau đó quay sang ồn ào với nhau.

Một nhóm nhỏ người mặc thường phục chưa đến 500 nhân lực cũng xuất hiện ở đây, bọn họ là những người nói mình chính là nhân tộc.

Xung quanh là những kẻ tự xưng thần nhìn họ bằng ánh mắt khinh bỉ, như xem một con cá mắc câu vùng vẫy thoát chết vậy.

"Được rồi, trẫm tuyên bố Thần Phạt bắt đầu."

Hoàng đế nâng ngọc tỷ lên toàn lực đóng xuống mẫu chiếu thư trên bàn, một cái đóng dấu này đã tạo ra cuồng phong thổi quét.

"Để Ngô Diệt ta lên trước."

Một trung niên rút ra xong kích tự tiên bước tới gần lối đi dẫn ra sân đấu, ai cũng không có ý kiến gì, ở trong phòng này có một màn sáng chiếu được hình ảnh bên ngoài, bọn họ có thể biết được là mình thắng hay bại.

Ngô Diệt vừa ra sân một thân y phục rách rưới đã thay bằng chiến giáp, tay nắm song kích xưng hùng.

"Vậy đây là Man Nhân họ Ngô sao?"

Phổ Cử đập bàn trực tiếp nhảy xuống lấy ra vũ khí là một cây rìu dài mười trượng.

"Tới!"

Không kịp để hoàng đế ra hiệu bắt đầu, cả 2 đã lao vào chiến đấu, một rìu bổ xuống còn song kích bắt chéo nhau chặn lấy.

Chỉ mới một đòn liền thấy Ngô Diệt bị khụy một chân, toàn lực ngăn cả một rìu này.

"Man Hoàn Thể!"

Ngô Diệt gầm lên cơ bắp tăng vọt mang theo khí tức đẩy Phổ Cử ra xa, 10 người ở trong phòng xem vậy liền hoan hô không ngừng, Hàn Vũ Thiên nói:

"Tên sứ thần đó là một tay bổ rìu xuống mà hắn đã phải khụy gối rồi, đoán xem hai tay thì như thế nào?"

Lời này như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt bọn họ, Phổ Cử nâng rìu một đường quét ngang.

"Kim Can Kích!"

Ngô Diệt một kích từ bên phải đánh qua ngăn lại một rìu, thân hình nhảy lên tay trái bổ xuống một kích còn lại.

"Đơn Quyền Vạn Cường!"

Tay trái Phổ Cử phát ra hào quang màu nâu kì quái, hắn nâng một quyền nặng nề đấm tới trước.

Kích và quyền va chạm chỉ trong một nháy mắt, Ngô Diệt đã bị đánh bay, cây kích bên trái đã bị vỡ.

"Kim Can Nhất Kích!" — QUẢNG CÁO —

Đột nhiên ở sườn phải Phổ Cử truyền tới một cơn đau kích liệt, Ngô Diệt trước khi bị đánh đã kịp ném một kích còn lại làm bị thương sườn phải của thần sứ.

"Không thể nào! Một tên nhân tộc lại có thể đả thương thần sứ?"

Đám người trên kháng đài hung hăng co rút lại, nhân tộc ngơ ngác sau đó tung hô.

Ngô Diệt đứng lên mỉm cười rất đắc ý, cánh tay trái đột nhiên hóa thành từng miếng thịt vụn rơi ở trên đất.

"Ăn một quyền vừa rồi khiến ngươi nắm chắc cái chết rồi."

Phổ Cử dùng tay rút cây kích còn ghim ở sườn phải ra ném đi.

"Man của nhân tộc cũng chỉ có vậy."

Chỉ mới giao thủ 2 đòn đủ biết khoảng cách tu vi của đối phương, Phổ Cử bước tới nâng rìu một bổ thẳng tới cổ của Ngô Diệt.

"Dù sao thì ta đây vẫn tự hào với danh Man đó."

Ngô Diệt pháp lực toàn thân dồn vào cách tay phải đỡ một rìu kia, lưỡi rìu mang theo hào quang màu nâu cắt vào nửa cánh tay của Ngô Diệt rồi dừng lại.

"Sao hả? Xem thử ta trả đòn đây!"

Ngô Diệt nhảy lên xương cánh tay gãy ra, một cây xương nhọn hướng phía yết hầu của Phổ Cử.

Phổ Cử không chút sợ hãi nâng tay trái lên giữ được cây xuông kia, Ngô Diệt cắn răng sau đó phun một ngụm máu vào mặt của Phổ Cử, khiến hắn không thể nhìn thấy gì.

Ngô Diệt điên cuồng tiếp tục bẻ gãy khúc xướng của mình rồi dùng miệng cắn tới, hàm răng sắc nhọn gậm vào cổ của Phổ Cử.

Ngô Diệt ánh mắt đắc ý nhưng khi hắn nhìn lại thì thấy Phổ Cử đứng yên, chậm chậm mở ra đôi mắt đỏ ngầu do dính màu nhìn mình.

"Phổ Cử Khai Thiên!"

Một tay bóp 2 chân Ngô Diệt thành thịt nát pha lẫn với xương, tay còn lại cầm rìu đưa về phía sau thủ thế.

Ngô Diệt biết mình không qua khỏi liền cố cắn chặt hơn nữa, Phổ Cử toàn lực kéo Ngô Diệt ra mang theo một mảnh thịt ở cổ ra ném vào hư không.

Một rìu hạ xuống trảm Ngô Diệt thành 2 nửa, Phổ Cử lại nâng rìu quét ngang qua muốn bổ hắn thành thịt vụn.

"Nào, trận đầu kết thúc rồi kia mà."

Hàn Vũ Thiên đột nhiên xuất hiện một cước từ phía dưới đá lên thân rìu, khiến nó lệch hướng chém lên không trung.

Cơ thể Ngô Diệt bị chẻ đôi đang hạ xuống, Hàn Vũ Thiên dùng băng giá nối lại 2 mảnh cơ thể, dùng băng tuyết để đắp lại tay chân cho Ngô Diệt.

Hắn dùng pháp lực nâng Ngô Diệc lên rồi nhẹ nhàng bước vào trong, Phổ Cử bị thương ở cổ sao lại để cho hắn đi dễ dàng như vậy, rìu trong tay nâng lên chém tới Hàn Vũ Thiên.

Nhưng thứ hắn chém vào lại là một tượng băng, Hàn Vũ Thiên từ phía trên hạ xuống đứng trên vai Phổ Cử.

"Mạnh mẽ, tàn ác và..."

Hàn Vũ Thiên một cước đá Phổ Cự cắm đầu xuống mất đất, lúng xuống phía dưới tới 2 thước.

"Thiếu thông minh đấy."

Hắn bước đi không quan tâm tới ánh nhìn của mọi người, đầu Phổ Cử ở trong mặt đất động nhiên máu tươi phụt ra.

Một cước này khiến miệng vết thương ở cổ hắn bị rách ra, máu chảy rất nhiều.

"Trận này nhân tộc bại, thần thắng."

Hoàng đế hờ hửng nhìn qua chiến trường một chút sau đó lấy bút quẹt một gạch ở bảng thần.

"Tiếp theo."

Hoàng đế đặt bút xuống giọng nói uy nghiêm, từ phía xa bay tới một thiếu niên khuôn mặt đáng yêu chớp chớp mắt nhìn về phía các thần sứ. — QUẢNG CÁO —

"Đùa ta chắc."

Các vị thần sứ nhìn nhau với vẻ không thể tin được, bọn họ làm thế nào lại có thể đi đấu với một thiếu niên chứ.

"Không ai chịu lên à?"

Bình Thư đứng dậy bước xuống sân đấu nét mặt điềm tĩnh như không gì lây động được hắn.

Cuốn sách trong tay đột nhiên lóe lên hào quang màu xám, Bình Thư đưa tay vào kéo ra là một thanh trường đao.

Thiếu niên Tử Đồng thì lại lấy ra một cây giáo màu đỏ máu, cả 2 nhìn nhau một lúc rồi lao tới.

Sau vài lần trường đao cùng giáo va chạm để thăm dò, cả 2 đều thấy được đối phương đều đang che giấu rất sâu.

"Thiểm Giáo!"

Tử Đồng nắm lấy cán giáo đâm tới, Bình Thư dùng thân đao chặn lại ầm một tiếng đất đá văng tung tóe.

"Tàn Đao."

Bình Thư thản nhiên hất ngọn giáo ra nửa lưỡi đao trên phát sáng, hắn trảm xuống một đường kéo dài tới trăm trượng.

"Sương Ảnh Bao Trùm."

Thiếu niên kia mỉm cười một cái khiến vô số trái tim nhảy lên, một thứ khiến họ vừa sợ vừa thấy đáng yêu a.

Vệt đao kia xuyên qua ảo ảnh của thiếu niên đập vào bức tường ngọc thạch.

Một cây giáo từ trong màn sương phóng tới, Bình Thư đá cán đao khiến nó bay lên đánh lệch quỷ đạo của mũi giáo.

Tóc của hắn rơi xuống vài sợi, Bình Thư cầm lấy cán đao vẻ mặt bình tĩnh.

"Đao Phong."

Bình Thư quét ngang đao thành hình tròn tạo ra cuồng phong muốn thổi bay sương mù của Tử Đồng.

"Dương Hoành."

Từ phía sau Bình Thư lao ra một đầu sơn dương đâm vào hắn, Tử Đồng xuất hiện ngọn giáo lên huyết quang đâm tới.

Sơn dương tông Bình Thư về phía mũi giáo, nếu một đòn này trúng e là Bình Thư sẽ bại.

Bình Thư kéo lê lưỡi đao ở trên đất lóe lên tử quang nồng đậm.

"Tới rồi."

Tiễn Giang híp mắt nhìn tử quang đang lóe lên trên trường đao, 11 vị thần sứ đều hứng thú nhìn một đao kia.

Đột nhiên từ trong sương mù lao ra một bóng người, Hàn Vũ Thiên một trảo ập tới hướng cổ của Bình Thư.

"Dám làm trái luật của Thần Phạt sao?"

Tiễn Giang và Cao Phong lập tức xuất thủ mang theo uy áp đánh tới Hàn Vũ Thiên.

"Ngu xuẩn!"

Lão già áo lam bí ẩn nhất trong 11 thần sứ đột nhiên thét lên, lam quang lóe lên muốn ngăn cản 2 người bọn họ.

Độc khí và phong khí đập tới chỉ thấy Hàn Vũ Thiên biến thành một làn sương trắng tiêu tán, Tử Đồng dừng bước thu ngọn giáo về.

Bình Thư cảm nhận được 2 khí tức đó liền con ngươi co rút, một đao đang được hắn kéo lê cũng bị ném trên mặt đất.

"Các ngươi lại cho 2 tên thần sứ khác vào cuộc chiến tay đôi này, trận này nhân tộc thắng."

Tử Đồng cười cười thu về màn sương trắng khoanh tay hất cằm.

"Nhóc con! Dám lừa ta à!" — QUẢNG CÁO —

Tiễn Giang tức giận độc khí phóng lên cửu thiên, sát ý dâng trào ngưng tụ một đầu mãng xà.

Bình Thư liếc nhìn hai người lắc đầu nói:

"Trận này hắn là người thắng, hai ngươi trở về thôi."

Tiễn Giang đột nhiên thu hồi khí tức nét mặt có chút khó xử nói:

"Xin lỗi."

Bình Thư mỉm cười nói:

"Không sao, ta biết ngươi và Cao Phong vẫn còn rất coi trọng ta."

Bình Thư khoác vai hai người bước về phía mấy vị thần sứ khác, Tử Đồng xoay người bước vào trong, hắn vừa vào phòng đã phun ra một ngụm máu.

"Vũ Thiên đại ca, đa tạ đã giúp ta."

Tử Đồng dựa vào tường thở hỗn hển như đã kiệt sức, Hàn Vũ Thiên thở dài nói:

"Ảo ảnh của ngươi rất lợi hại, nhưng tu vi không đủ, chỉ có thể sài kế này."

Hắn nâng tay lên dùng băng tạo thành bản sao của mình, bản sao bắt đầu di chuyển ra bên ngoài phòng.

Thần sứ Tiễn Giang vừa thấy một thân bạch y liền hóa thành sát khí chủ động nhảy xuống chiến trường, bản sao Hàn Vũ Thiên đi được một đoạn tới sân đấu thì vỡ nát.

Một trung niên thản nhiên từ trong bóng tối bước ra, hắn là Triệu Văn Đài tu vi Thiên Thánh ngang với thần sứ.

"Chà, yêu nữ lần trước suýt bị ta đánh bại đây mà."

Triệu Văn Đài vừa ra đã là kiêu ngạo rút ra song luân sắc bén, Tiễn Giang nhếch môi rút ra xà kiếm.

"Thiên Luân Vạn Long."

Song Luân của Triệu Văn Đài phát ra ánh cam, theo bóng người hắn lao tới hiện ra 2 đầu long ảnh.

"Độc Xà Truy Ảnh!"

Lưỡi kiếm của Tiễn Giang phóng ra độc khí tạo thành hư ảnh mãng xà chém tới, hai khí tức ngang nhau va chạm tạo thành từng vết nứt trên mặt đất.

Pháp tắc xung quanh chấn động từng cơn sóng dữ, Hàn Vũ Thiên đột nhiên từ bên trong phòng lao ra, một cước mang theo pháp tắc đá vào phía trên không trung.

Pháp tắc vỡ vụn vô số thanh kiếm được ẩn giấu bên trong pháp tắc cứ như vậy mà lộ ra, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng nhìn về hướng lão già áo lam.

"Đừng nghĩ chỉ mình ngươi am hiểu không gian biến hóa, lần sau còn như vậy thì đừng trách ta không cảnh cáo."

Hai ngón tay Hàn Vũ Thiên rạch vào trong hư không hướng phía lão già áo lam bắn ra một đạo bạch quang.

Lão già áo lam không rút kiếm cũng là hai ngón tay rạch ra một đạo lam quang, hai đoạn hào quang giao nhau tạo ra kiếm khí thổi quét.

Hàn Vũ Thiên tóc bay theo gió còn lão già thì bị rách một vết cắt ở vai, tuy không sâu nhưng cũng đủ thấy cao thấp của đối phương.

"Thật thú vị, phải không?"

Lão già áo lam không quan tâm tới vết thương mà nhìn thẳng vào mắt Hàn Vũ Thiên, hắn cũng là mỉm cười nói:

"Rất thú vị, nhưng ngươi vẫn chưa phải là đối thủ ta tìm kiếm."

Hàn Vũ Thiên đạp không ngồi ở trên vách tường quan sát trận đánh, lão già áo lam cũng ngồi xuống vẻ mặt có chút ý cười.

"Lâu rồi mới tìm được đối thủ sao?"

Hoàng đế nghiêng đầu hỏi lão già, lão cũng cung kính nhẹ gật đầu.

Quảng cáo
Trước /294 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mặt Trời Của Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net