Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lam Huyền được Giao lão an bài một căn phòng chứa nồng đậm linh khí, để nàng tự hấp thu và khôi phục thực lực của mình.
Mặt khác ở khố phòng vô số việc phải cần đệ tự và cung nữ gấp rút làm lấy.
"Ta cứ tưởng đại trưởng lão và viện chủ là hết rồi, nhưng không ngờ cung chủ lại phong thêm 3 vị vương, nếu như vậy thì địa vị của 3 vương giả có so được với viện chủ không?"
Một cung nữ vừa đem tài nguyên tới Khí Sơn vừa trò chuyện với nhóm người đi cùng.
"Đương nhiên là có thể sánh bằng, nhưng so với đại trưởng lão, e là bọn họ vẫn còn kém một bậc nha."
"Ta thấy viện chủ có vẻ uy quyền hơn nhiều đấy, nghe nói viện chủ và cung chủ là bạn chi giao từ thuở nhỏ."
"Không đâu, ta nghĩ 2 vị thiếu cung chủ mới là tốt nhất."
Một quản sự nghe được nhóm người bàn tán liền hừ lạnh nói:
"Ai uy quyền quan trọng tới vậy à? Mau làm việc đi."
Nhóm cung nữ kia yên lặng nhanh chóng rời đi, từng cái tài nguyên ở được đem tới Khí Sơn là để chuẩn bị y phục sắc phong cho 3 vị vương giả.
Hồng Thiên giờ phút này thân đầy mồ hồi liên tục dùng búa gõ xuống khối thiết thở dốc nói:
"Cung chủ đây là muốn ta mệt chết, cùng lúc sắc phong 3 vương giả, đây là vắt kiệt sức người."
Bên Đan Sơn cũng không tốt hơn là bao, một kho đan dược chuẩn bị xuất bán với số lượng lớn, cần một luồng nhân lực khổng lồ để phân phát lên khắp chi nhánh ở Nam Cương quốc, nhưng hiện tại bọn họ đều tụ về Khí Sơn chuẩn bị.
Nên đệ tử Đan Sơn phải tự mình vận chuyển rồi phân phát tới điên đầu mệt mỏi, Mạch Liên uống một ngụm rượu thở dài nói:
"Ai mà ngờ được ta vừa cười vào mặt tên Hồng Thiên, bây giờ cũng chật vật chả khác gì hắn, đúng là quả báo tới sớm."
Tinh linh tộc cũng là hội tụ về Nguyên Sinh Thụ, một tinh linh chiến giáp ôm quyền nói:
"Bẩm hoàng, mấy ngày qua chúng ta đã bắt được hơn trăm tên xâm nhập trái phép, ta làm gì với bọn chúng đây?"
Một nữ tử với mái tóc nâu xõa ngang lưng, trên đầu đội vương miện bích ngọc, đôi cánh bướm phát ra hào quang lục sắc, nàng là Linh Vệ, tinh linh nữ hoàng của tinh linh tộc.
"Bọn chúng, toàn bộ đem đi xử tử, không ai được phép xâm phạm lãnh địa của tinh linh tộc và Vạn Niên cung, càng nhân từ thì bọn chúng càng lấn tới, cứ đem chúng xử tử treo đầu bên ngoài bìa rừng thị chúng!"
Tinh linh nữ hoàng hạ chỉ lệnh, mấy trăm nhân tộc bị bắt liền bị đao phủ trảm đầu, mấy trăm tinh linh tộc thủ vệ cầm lấy thủ cấp bay ra bìa rừng.
Linh Vệ nhìn về phía Vạn Niên cung nói:
"Bọn họ rất bận nhỉ?"
Nàng ấy hơi xoa xoa ngón tay vào nhau rải ra một thứ bột màu vàng óng nói:
"Giúp bọn họ một chút đi, dù sao chúng ta cũng đang rảnh mà."
Linh Vệ nở ra một nụ cười mê hoặc lòng người, tinh linh thủ vệ bên cạnh cúi đầu nhận lên rời khỏi, tinh linh tộc mang theo 200 người bay về phía Vạn Niên cung.
"Chúng ta phụng lệnh của hoàng tới giúp."
Tinh linh thủ vệ dẫn đầu nhìn cảnh tượng rối loạn có chút ngơ ngác, một cung nữ chạy tới toàn thân mệt rã thở dốc nói:
"Khí Sơn, cần vận chuyển tài nguyên."
"Không Đan Sơn cần người phân phối đan dược."
Một đệ tử bên Đan Sơn cũng là thở gấp nói.
"Khí Sơn trước!"
"Đan Sơn cần hơn!"
Hai đệ tử cãi nhau làm cho tinh linh thủ vệ có chút đau đầu đẩy 2 người ra nói:
"Một nửa theo vị cô nương này đi, nửa còn lại theo ta giúp tên này."
Tinh linh tộc 200 nhân lực vừa tới đã chia đều cho Đan Sơn và Khí Sơn, Đoạn Tình viện thì là ai cũng thảnh thơi đọc sách, luận võ, uống trà, nhàn rỗi tới không có việc gì làm.
"Viện chủ, chúng ta thật sự không giúp sao?"
— QUẢNG CÁO —
Một đệ tử trẻ tuổi đứng bên trái Tiêu Hạo đang ngồi ở bảo tọa viện chủ hỏi, Tiêu Hạo lắc đầu nói:
"Đoạn Tình viện đâu có rảnh mà làm việc vặt chứ."
Thiếu niên kia có chút giật giật khóe miệng nhìn cảnh tượng bên trong Đoạn Tình viện, nhàn hạ tới mức có kẻ lăn ra ngủ nướng, không có dáng vẻ gì là bận rộn như lời viện chủ nói.
Hàn gia, Hàn Vũ Đạo qua đời khiến nơi đây có chút ảm đạm, Hàn Tống ở trong sảnh xem các đệ tử tập luyện chỉ biết thở dài không thôi.
"Nhị ca, chuyện đã qua rồi không cần u sầu mãi như vậy."
Hàn Xuyến bước tới đưa cho Hàn Tống một ấm trà, Hàn Vận Lai thì trong phòng uống rượu tới say mềm, Hàn Tuyên thì đã rời Hàn gia đi ngao du để quên chuyện đại ca mất.
Hàn Diệp đảm nhận trọng trách thiếu gia chủ, hắn cũng cực lực phát triển Hàn gia đệ tử, vài tháng nay thực lực Hàn gia có chút tiến triển tốt.
Thời gian 2 tháng trôi qua, Khí Sơn có 3 đạo hào quang chói mắt, một chàm, một tro, một hồng quang.
3 bộ chiến giáp được rèn từ Tử Dạ thạch đã được hoàn thiện, Hồng Thiên toàn thân gầy trơ xương không chút sự sống nào, hắn đã gõ liên tục 2 tháng dùng toàn bộ những gì có thể để rèn ra 3 bộ giáp này.
Áo giáp màu chạm nhìn rất mỏng manh, nhưng toát ra khí chất âm u đáng sợ, đây là Vô Dục Khải Giáp của Thanh Hiên.
Áo giáp màu tro tản ra từng đợt sương khói lạnh lẽo, nhìn nặng nề ì ục nhưng thật chất lại nhẹ như y phục bình thường, Phong Hồn Giáp của Trương Tuân Vinh.
Một bộ váy hồng trải dài có khảm vàng kim trên thân áo nhìn hao hao giống chiến giáp, phía sau lưng áo lại lưu chuyển cánh hoa tựa như áo choàng phần phật trong gió, Hoa Tiên Giáp của Kiều Nguyệt Nga.
Hồng Thiên cơ hồ chỉ còn là một bộ thây khô, nhưng tấm lệnh bài trưởng lão bên hông của hắn đột nhiên phát sáng.
Một đạo tàn hồn khác của Hàn Vũ Thiên lại xuất hiện, ý niệm này vừa hiện đã vung tay lên hội tụ vô số linh khí thiên địa.
"Kết."
Tàn hồn một điểm lập tức khiến linh khí trên trời bắt đầu hóa thành chất lỏng, về sau lại dung hòa hóa thành từng khối ngọc.
Hàn Vũ Thiên lật tay nắm lấy lệnh bài trưởng lão của Hồng Thiên trực tiếp bóp nát, một đoạn ký ức cứ như vậy rơi vào trong đầu của Hồng Thiên.
Bốn khối linh thạch to như ngọn núi nhỏ từ phía trên rơi xuống vây quanh Hồng Thiên, tạo thành hình vuông nhốt hắn vào giữa.
"Thiên Địa Linh Trì, Hóa!"
Hàn Vũ Thiên tàn niệm một điểm chỉ tới, liền thấy 4 khối linh thạch sinh ra hào quang liên kết lại với nhau, che phe hoàn toàn Hồng Thiên ở bên trong.
Hàn Vũ Thiên tàn niệm lúc này chỉ chút tàn dư còn sót lại, hắn nhìn về Mạch Liên phía xa nói:
"Năm đó, ngươi đã hủy đi lệnh bài để kích hoạt Vạn Niên Quang, cơ duyên ta định ban cho ngươi coi như đã đứt, về sau nếu có thời gian, ta sẽ truyền thụ một ít..."
Lời chưa nói xong tàn niệm đã hóa hư vô, bên ngoài lại truyền tới tiếng ầm ầm, dâng lên cát bụi mịt mù.
Hải Thu nhấn đầu trấn áp một tên tu sĩ nằm ở trên mặt đất, theo sau đó cũng là 2 tiếng ầm ầm khói bụi khác.
Phương Thốn dùng kim sương hóa thành kim xích trói một tu sĩ khác, Phụng Hiếu thì là một dải lụa kim trói lấy tu sĩ.
Bắc Quan thành chủ, Tây Quan thành chủ và Đông Quan thành chủ lại bị 3 người bọn họ trấn áp trên mặt đất.
"Lão gia hỏa này, không ngờ lại câu kéo thời gian tới 2 tháng, nếu không phải cung chủ hạ lệnh bắt sống, thì ta đây đã sớm lấy mạng của lão rồi."
Hải Thu nhấn đầu của Tây Quan thành chủ có chút tức giận, Phương Thốn thở dài một hơi nói:
"Bọn họ tuy không mạnh, nhưng trận pháp hộ thành lại không phải dạng tầm thường."
Phụng Hiếu gác thương trên vai nhẹ gật đầu nói:
"Hao tổn 2 tháng này, e là phải bế quan rất dài."
Giao lão từ trên Vạn Niên cung hạ xuống nhìn 3 tên thành chủ bị trấn áp nói:
"Vẫn cứng đầu sao?"
Tây Quân thành chủ ngước đầu nhìn Giao lão nói:
"Ta không phục..."
Giao lão nhẹ gật đầu nói:
— QUẢNG CÁO —
"Lão phu biết các ngươi sẽ không chịu khuất phục, vậy nên đang chuẩn bị 3 vị thành chủ mới cho Bắc, Tây và Đông Quan đây."
Bắc Quan thành chủ bị trói liền cười nhạt nói:
"Ai thay thế được bọn ta chứ? Dù có kẻ mới thay thế thì những người ở trong thành sẽ chấp nhận sao?"
Ba vị thành chủ này chính là lấy uy tín của mình mà cai quản 3 đại thành trì lớn nhất Nam Cương mấy ngàn năm qua, hiện tại nếu nói thay thế người mới liền thay thế, như vậy chính là chịu sự trỉ trích và phản đối của người trong thành, cơ hội xảy ra nội chiến lại là điều không thể tránh.
Giao lão chấp tay sau lưng thản nhiên nói:
"Dùng danh phó thành chủ, từ từ cảm hóa bọn họ quy thuận theo Vạn Niên cung, toàn bộ đều có thể xoay chuyển một cách thuận lợi."
Đông Quan thành chủ cười lớn nói:
"Ha ha ha, ngươi suy nghĩ đơn giản như vậy sao? Uy danh bọn ta gầy dựng phải mất ít nhất ngàn năm đấy."
Giao lão khoác khoác tay có chút xem đó là trò cười liền nói:
"Các ngươi gây dựng uy danh trong ngàn năm, là dùng thực lực và bản lĩnh tự thân, mới cần thời gian lâu tới như vậy."
Giao lão vuốt vuốt chòm râu cười đắc ý nói:
"Vạn Niên cung thì là một thế lực, thực lực của bọn ta chính là tài nguyên cực lớn, bản lĩnh của bọn ta chính là chịu bỏ ra số lượng lớn tài nguyên đó bồi dưỡng ra 3 vị thành chủ mới."
"Các ngươi nói thử xem, vị thành chủ mới vừa lên đã đem vô số lợi ích chia đều trong thành, mấy thế lực kia lại sẽ để ý uy danh của 3 người các ngươi gầy dựng sao?"
Lời Giao lão nói làm cho 3 người bọn họ trầm mặc không thôi, bọn họ chính là một thân một mình mới lên được thành chủ, lợi ích mang về cho mấy thế lực trong thành, cũng chỉ là miễn thuế, bao che hoặc là một vài việc không đáng nhắc tới.
Còn Vạn Niên cung là một thế lực, nếu bỏ ra tài nguyên lôi kéo, thì chắc chắn những thế lực kia sẽ quy thuận vô điều kiện, các thế lực lớn quy thuận thì những gia tộc cũng là theo gió mà đi, không cần luyến tiếc một tên thành chủ không có gia thế.
"Ta muốn quy thuận."
Không ngờ tới Bắc Quan thành chủ có thâm niên nhất trong 3 vị là người lên tiếng đầu tiên, Bắc Quan thành chủ là không muốn mất đi uy danh mình gầy dựng ngàn năm một cách vô nghĩa như vậy.
Nếu như có cơ hội thì ai nguyện để mình mất đi chứ, Bắc Quan thành chủ chính là không muốn vụt mất cơ hội duy nhất này.
Giao lão mĩm cười lấy ra một con ấn màu đen nói:
"Vậy ngươi nhỏ máu vào con ấn này, ngươi về sau chính là người của Vạn Niên cung, chịu sử quản lý của Vạn Niên, nếu có bất kì ý nghĩ không tốt nào với Vạn Niên thì phải chết."
Bắc Quan thành chủ không chút do dự cắn đầu lưỡi bôi máu lên con ấn, hắc quang bạo khởi, con ấn hắc ám như có sự sống chui vào tim của Bắc Quan thành chủ.
"Tần Loạn Ngô, ngươi hèn hạ bỉ ổi!"
Tây Quan thành chủ mắng lớn tên của Bắc Quan thành chủ, Tần Loạn Ngô được thả cười vô cùng điên cuồng nói:
"Kẻ thức thời mới có thể sống tiếp, ngươi mắng lão phu rồi có thể sống sót không, Trực Thuận?"
"Ta quy thuận."
Đông Quan thành chủ cũng là người thứ 2 lên tiếng, Trực Thuận cũng là trợn mắt kinh ngạc không thôi, Đông Quan thành chủ Kiến Hoa vậy mà cũng buông bỏ tôn nghiêm quy thuận Vạn Niên.
Giao lão cũng lấy ra một con ấn đưa trước mặt của Kiến Hoa, hắn cũng là cắn lấy đầu lưỡi bôi máu của mình vào trong đó, con ấn lại chuyển động chui vào tim của Kiến Hoa.
"Là Trực Thuận phải không? Ta cho ngươi 2 sự lựa chọn như vậy, thứ nhất là quy thuận, thứ hai là hình thần câu diệt."
Hải Thu dùng đinh ba kề vào sống lưng của Trực Thuận, nếu hắn không quy thuận trực tiếp một đinh ba kết liễu là xong.
Trực Thuận dù không muốn cũng phải cắn răng cam chịu, miễn là còn sống thì ở dưới chướng ai cũng như vậy.
"Ta quy thuận."
Trực Thuận cắn đầu lưỡi máu tươi chảy xuống con ấn, lại thêm một vị Thánh Nhân viên mãn bị thu phục.
Giao lão trong lòng như bỏ xuống một gánh nặng, dễ dàng như vậy đã thu phục được 3 vị Thánh Nhân.
Nếu quả thật làm theo lời lão nói, dùng tài nguyên lôi kéo các thế lực trong 3 tòa thành trì lớn, e là sẽ khiến Vạn Niên cung hao sạch 7 phần tài nguyên tích góp mấy chục năm qua.
Hơn nữa nếu là bọn chúng mưu đồ gì khác, lại phải tốn thêm nhân lực để dọn dẹp, thật là phiền càng thêm phiền, chi bằng dùng 3 vị thành chủ này, từ từ xoay chuyển cục diện trong 3 tòa thành này.
— QUẢNG CÁO —
Chí ít là làm một cây cổ thụ che chở cho 3 vị thành chủ, từ từ thu phục từng cái thế lực là điều đơn giản nhất.
Vừa giảm bớt tài nguyên tiêu hao, vừa giảm được rủi ro Vạn Niên cung phải gánh chịu, Giao lão cũng đã suy tính chu toàn mọi chuyện, về sau chỉ còn chờ biểu hiện của 3 vị thành chủ này.
Lam Huyền bất tỉnh ở giữa lòng ngực lại từ từ xuất hiện một vòng xoáy hắc ám, Diêm Ma Trượng dần dần chui ra khỏi ngực của nàng, lơ lửng giữa không trung.
"Khặc khặc, ma thần gì chứ? Tới cuối cùng vẫn chỉ là vật thế thân cho ta."
Diêm Ma Trượng phát ra âm thanh khàn đục, cốt trường đầu rồng trong con ngươi bổng hiện lên tia đỏ sự sống.
Đuôi trượng bắt đầu hóa thành một cái bàn tay xương cốt từ từ hướng Lam Huyền, vào lúc này một bàn tay khác lại nắm lấy chặt cổ tay của Diêm Ma Trượng.
"Bản cung chủ luôn hoài nghi Diêm Ma Trượng có chút vấn đề, không ngờ lại là một ma hồn trú ngụ bên trong."
Hỷ mái tóc đỏ tung bay khí tức tản ra làm cho người khác có cảm giác vui mừng hân hoan, Hàn Vũ Thiên vậy mà chuyển đổi ý thức của mình vào Hỷ.
Nhục thân của hắn căn bản là hao tổn triệt để, đã rơi vào trạng thái tự bảo vệ, chính là hôn mê, dùng thời gian ít nhất 2 năm để khôi phục 3 thành lực lượng.
Hắn dùng liên kết của mình đối với 4 thủ hạ Hỷ, Nộ, Ai, Ố mà chuyển đổi ý thức với Hỷ, mượn nhờ cái nhục thân này mà quan sát một chút sự tình.
"Ngươi là kẻ nào?"
Diêm Ma Trượng có chút kinh ngạc, tự thân là một pháp bảo hắc ám cường đại, nếu không thuộc ma tộc hay tu luyện hắc ám, mà trực tiếp chạm vào nó thì sẽ nhận ăn mòn cực mạnh.
Thế nhưng là tên tóc đỏ kì lạ này lại không chút hao tổn, Hàn Vũ Thiên nhìn Diêm Ma Trượng híp mắt hỏi ngược lại.
"Ngươi là kẻ nào?"
"Khặc khặc, miệng còn hôi sữa lại dám láo với ta."
Diêm Ma Trượng cười quái dị, bàn tay hóa trảo chộp tới cổ Hàn Vũ Thiên, hắn thì lật tay huyết khí ấm áp dâng trào cùng với một trảo chạm nhau.
Huyết khí xoay tròn rồi khuếch tán làm cho gian phòng này rung lắc dữ dội, thu hút sự chú ý của một thị nữ vô tình ngang qua.
"Có chuyện gì vậy?"
Thị nữ bước vào vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, thì một bóng đen từ trên đỉnh đầu chuẩn bị chộp tới.
"Khặc khặc, lấy tạm cơ thể này vậy."
"Tránh ra, đồ ngốc!"
Hàn Vũ Thiên đảo tay huyết khí hóa thành sợi chỉ dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
Sợi chỉ đỏ bay được nửa đoạn thì Diêm Ma Trượng đã ở sát bên thị nữ kia, tưởng chừng như mọi chuyện đã có kết quả, thì một đạo thổ nhưỡng từ dưới đất phóng lên, tạo thành bức tường ngăn bàn tay của Diêm Ma Trượng.
Hàn Diệp tay cầm một cây bút dài 8 trượng, đạo thổ nhưỡng vừa rồi là do hắn kịp thời vẽ ra cứu nàng ấy.
"Ngươi...Hàn Vũ Thiên à?"
Diêm Ma Trượng có chút kinh ngạc khi thấy ánh mắt và khí chất của Hàn Diệp có chút giống kẻ đã phục hồi Diêm Ma Trượng.
"Không đúng, tên đó và Lam Huyền đã trọng thương hôn mê."
Diêm Ma Trượng lấy lại bình tĩnh cuối cùng cũng bác bỏ suy nghĩ Hàn Vũ Thiên tỉnh lại đi, sợi chỉ đó cấp tốc quấn lấy thân trượng.
Hàn Vũ Thiên ngoắc một ngón tay liền kéo Diêm Ma Trượng về, thị nữ vẫn còn ngơ ngác thì được Hàn Diệp đỡ lấy.
"Ra ngoài, phong bế căn phòng này."
Hàn Diệp không hiểu vì sao phải phong bế nơi này, nhưng Hỷ là tiền bối đã ra lệnh thì hắn không được từ chối hay do dự.
Hàn Diệp ôm eo thị nữ phi tốc lui về sau, bút trong tay vẽ ra từng cái ký hiệu trận pháp.
"Bế Giới!"
Hàn Diệp vẽ một chữ ấn sau cùng vỗ lên một chưởng, căn phòng ấy lập tức bị phong ấn, dù là Hỷ cường đại cũng khó mà thoát ra trong thời gian ngắn.