Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Minh An
Beta: Cún
Nồi canh đang được đun trên bếp nóng hôi hổi.
Biểu tình Bùi Dĩ Chu lạnh lẽo, An Tưởng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
“Có thể tìm chỗ nào yên tĩnh không?”
Nơi yên tĩnh nhất ở tiệm trà sữa chính là WC. An Tưởng có một dự cảm, có lẽ anh định tránh mặt An Tử Mặc.
“Anh…… Anh không đứng đây nói được sao? Tôi còn đang nấu cơm đó.” Thức ăn vừa mới thái được một nửa, trứng gà còn chưa kịp đập, bệ bếp hỗn độn.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”
Tầm mắt Bùi Dĩ Chu nóng bỏng như có ngọn lửa cháy bên trong.
An Tưởng không tránh được nên tùy ý lau khô tay, theo Bùi Dĩ Chu đi vào toilet.
Anh khóa trái cửa toilet. Không gian nhỏ hẹp ngay lập tức rơi vào trạng thái đóng băng.
An Tưởng có chút hoảng hốt. Cô lùi về sau vài bước nhỏ để kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Anh muốn nói gì thế? Anh nói nhanh lên, tôi còn đang hầm canh xương trâu bên ngoài.”
Cô khăng khăng đòi nấu cơm, Bùi Dĩ Chu có chút bất đắc dĩ.
Anh cũng không phải là người thích nói dài dòng, cũng không muốn dây dưa về vấn đề này nữa làm lãng phí thời gian.
Bùi Dĩ Chu kéo kéo cổ áo, không dài dòng nữa, trực tiếp mở miệng: “Tháng ba, phòng 1409 khách sạn Đế Hoa. Cô có ấn tượng không?”
Sống lưng An Tưởng cứng đờ, quên cả chớp mắt, đồng tử ngay lập tức co chặt lại.
Tim cô đập chậm nửa nhịp, trong đầu ngay lập tức có vô số ý nghĩ chạy qua.
Cô nhớ rõ, hơn nữa cả đời không quên.
Mấy năm trước vào buổi tối hôm đó, hệ thống giúp cô trộm chạy vào trong khách sạn, lại giúp cô lẻn vào trong phòng để sinh hạ nam chủ tương lai An Tử Mặc.
Cô cũng nhớ rõ bàn tay to của người đàn ông kia tự do lướt trên người mình, nhớ rõ sự ái muội cực hạn cùng sự vui thích. Cô nhớ rõ mình khóc đến khản cả giọng, còn nhớ rõ từng tiếng thở dốc.
Cô không quên tất cả những điều đó.
Chỉ là……
Tại sao anh lại nói như vậy?
An Tưởng ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh trắng nõn, mày rậm mũi cao, cánh môi tinh xảo, nốt ruồi son ẩn nơi mí mắt như thêm mắt cho rồng tôn lên khí chất thanh lãnh của anh.
Bùi Dĩ Chu lớn lên trông quá đẹp, đúng là hệ thống không lừa cô.
Hô hấp An Tưởng dồn dập, cô hoảng loạn vội vàng dời tầm mắt đi. Sau một lúc lâu, dưới tầm mắt nóng bỏng của anh, môi cô run run nói mấy chữ: “…… Tôi không biết.”
Không khí trầm mặc, rơi vào yên lặng.
Đôi mắt Bùi Dĩ Chu không lệch đi nửa phần. Màu sắc linh hồn vốn dĩ trong sáng của cô vì bất an mà nhiễm thêm một chút màu lam u buồn, trộn lẫn với màu đen nói dối.
Bùi Dĩ Chu không vạch trần cô. Anh đối xử với cô bằng sự kiên nhẫn chưa từng có của mình.
“An Tưởng, ngẩng đầu lên.”
Cô quay đầu đi, hai tay rũ xuống chân gắt gao nắm chặt.
Một lát sau, An Tưởng từ trong gương thấy người đàn ông chậm rãi lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn……
Hoảng sợ, kinh ngạc, ngẩn ngơ.
Cảm xúc của cô được thể hiện qua hai con mắt đang trừng lớn.
An Tưởng vội vội vàng vàng lùi về sau vài bước, ngồi phịch xuống bồn cầu, hai tròng mắt trừng to không thể tin được nhìn chằm chằm gương mặt của Bùi Dĩ Chu.
Cô biết con mình là con ruột của quỷ hút máu. Rốt cuộc thì lúc tới khách sạn hệ thống cũng nói cho cô biết, yến hội kia chính là tiệc tối tư nhân của quỷ hút máu. Không dám nói là 100% nhưng sẽ có ít nhất 80% người tham gia là quỷ hút máu.
Hệ thống sợ cô bị tổn thương nên mới trực tiếp đưa cô vào trong phòng rồi bò lên giường, đến cả mặt ba của đứa nhỏ cô cũng không biết.
“Anh, anh không phải người?” Khuôn mặt nhỏ của An Tưởng tái nhợt, không phải do bị dọa đến mà là không thể tin được.
Cô vẫn luôn cho rằng —— Bùi Dĩ Chu chỉ là một người bình thường, cô chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ là quỷ hút máu. Rốt cuộc thì trên người anh không có một chút lệ khí nào của quỷ hút máu.
Răng nanh của Bùi Dĩ Chu cũng không khủng bố dọa người, ngược lại còn nhỏ nhắn làm khuôn mặt bắt mắt của anh thêm yêu dã gợi cảm, giống như công tước quỷ hút máu trong truyện tranh, cả người lộ ra khí thế thần bí, quý phái.
Anh trầm ngâm: “Tuy rằng cô đang nói sự thật nhưng tôi vẫn cảm thấy mình bị mạo phạm.”
An Tưởng không nói nên lời.
Bùi Dĩ Chu là quỷ hút máu, nhìn dáng vẻ này của anh là thuần chủng, anh là ba của con mình, rất có tiền……
An Tưởng càng nghĩ thì tâm trạng càng trùng xuống.
Bùi Dĩ Chu ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh mắt rực lửa: “Tôi không cố ý dọa cô, tôi chỉ muốn cho cô biết thân phận của An Tử Mặc thôi.”
“……” Không cần anh nói cô cũng biết.
“Mặc Mặc không đơn giản như cô tưởng, nếu sống lâu cùng nó có lẽ sẽ xảy ra một số chuyện mà cô không thể lường trước được.”
Anh nói lời này làm An Tưởng chấn động.
“Anh có ý gì?”
“Tôi……”
“Bùi tiên sinh, anh định cướp con của tôi đi sao?” Giọng nói cô run rẩy, vành mắt đỏ lên.
Bùi Dĩ Chu sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới An Tưởng lại có thể nghĩ như vậy.
“Tôi biết rồi.” An Tưởng lau đôi mắt đang ngập nước của mình, “Trước đó, trước đó bên phá bỏ và di dời đột nhiên cho tôi thêm rất nhiều tiền. Chỗ tiền đó là của anh đúng không?”
Đầu ngón tay anh cuộn chặt, trầm mặc một lát rồi ừ một tiếng.
Với An Tưởng thì Bùi Dĩ Chu cũng không muốn nói dối cô, cuối cùng anh hơi nhíu mi nói: “Cô không muốn?”
Cô không thể nói rõ được tâm trạng của mình ngay lúc này. Bây giờ cô chỉ muốn khóc. Vì thế rất nhanh, cô không thể khống chế được khóc lung tung rối loạn.
“Cô đừng khóc.” Bùi Dĩ Chu hoảng loạn lại bất đắc dĩ, “Muốn tôi dỗ cô không?”
Cô không nói lời nào, tủi thân khóc.
Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của cô lấp lánh ánh nước, lông mi dài rậm bị nước mắt làm ướt nhẹp. Cô khóc nhưng lại không dám phát ra tiếng, hàm răng trắng gắt gao cắn đôi môi hồng nhuận. Dù vậy cô vẫn phát ra thanh âm nức nở.
Bùi Dĩ Chu biết mình không nên làm như vậy.
Nhìn cô khóc, trong đầu anh lại không nhịn được nhớ lại cái đêm không thể nào quên ấy.
—— Hôm đó cô cũng nằm dưới thân anh khóc như vậy.
Bùi Dĩ Chu nhìn xung quanh một vòng, sốt ruột lấy ra một bọc giấy ở hộp gần đó, đưa cho cô: “Lau đi.”
An Tưởng nhìn chằm chằm thứ đồ trên tay anh, hít hít hai cái, càng nghẹn ngào hơn: “…… Đây là băng vệ sinh.”
Bùi Dĩ Chu cứng họng, xấu hổ cất đồ về chỗ cũ. Sau đó anh lại trực tiếp xé giấy vệ sinh ra, đưa cho cô.
An Tưởng thút thít nức nở: “Đây là giấy chùi đít.”
Bùi Dĩ Chu nắm chặt tờ giấy không biết nên làm như thế nào. Cuối cùng anh kéo tay áo sơ mi của mình xuống, muốn tới gần cô nhưng không dám. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô thì anh lại thật cẩn thận đi lên, dùng tay áo lau khô nước mắt cho cô.
Cúc áo ở cổ tay anh cọ vào làm An Tưởng đau hết cả mặt.
Cô kêu lên, trực tiếp che mặt lại quay đi, vừa tủi thân vừa tức giận: “Anh đừng lau nữa.”
“Được được được, tôi không lau.” Bùi Dĩ Chu lùi xuống phía sau. Thân thể cao lớn của anh chiếm một góc nhỏ trong toilet bé xíu, không hiểu sao nhìn vào cảm thấy anh có một chút đáng thương.
“An Tưởng, tôi muốn xin lỗi cô cùng Tử Mặc. Số tiền kia chỉ là bồi thường nho nhỏ thôi.” Bùi Dĩ Chu mím môi, sợ lại làm cô buồn, càng cẩn thận hơn, nói, “Tử Mặc cần được giáo dục cùng dạy dỗ trong môi trường cùng phương pháp đặc biệt. Cô là con người, chỉ nuôi nó trong thời gian ngắn thì còn được. Nhưng về lâu về dài thì sao, cô đã từng nghĩ qua chưa?”
Loài người vốn vô cùng kỳ thị quỷ hút máu. An Tử Mặc khác với người bình thường. Thằng nhóc vốn thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó nó phát hiện mình khác biệt so với người bình thường.
Nó cần phải được dạy dỗ, cũng cần phải hiểu rõ thân phận của mình.
An Tưởng cũng hiểu rõ điều này.
Chỉ là ——
Không lâu nữa cô sẽ rời đi.
Cô sẽ chết.
Có lẽ là nửa năm sau, cũng có lẽ là một năm sau.
Ở kiếp trước, trong thế giới của An Tưởng, cô không cảm nhận được tình thân, cũng không cảm nhận được tình thương của mẹ. Cô không thể mãi mãi đồng hành cùng An Tử Mặc, vì thế cô muốn làm mọi thứ để nó có thể khắc ghi khoảng thời gian cùng sống với mình. Để rồi đến trăm năm sau, thằng nhóc có thể dõng dạc nói với người khác rằng: “Mẹ tôi từng yêu tôi.”
Cô từng coi đứa nhỏ này là nhiệm vụ của mình. Nhưng hiện tại cô lại coi nó như sinh mệnh của bản thân.
Cô không muốn bất cứ ai cướp thằng nhóc đi.
“Tôi mời anh ăn cơm, anh lại cướp con tôi……”
Thật ra cô sớm nên nghĩ tới.
Kể cả mấy người làm phá bỏ và di dời thừa tiền cũng sẽ không vô duyên vô cớ cho cô nhiều tiền như vậy. Bùi Dĩ Chu còn là người đứng trên vạn người, quỷ đứng trên vạn quỷ sẽ càng không vô cớ giúp đỡ cô, đưa cô về nhà còn cố ý muốn ở lại ăn bữa cơm.
An Tưởng cũng là quỷ hút máu.
Cô biết quỷ hút máu đã ở sát ranh giới tuyệt chủng rồi, càng là gia tộc lớn thì lại càng coi trọng vấn đề con nối dõi.
Bùi gia là một gia tộc lớn. Vì thế đương nhiên họ sẽ không để huyết mạch của mình lưu lạc bên ngoài.
Quỷ hút máu thuần chủng trời sinh ngạo mạn, bản tính này đã thấm vào trong xương cốt của họ. Cô chỉ là một loài người hèn yếu đương nhiên không thể cùng sống với họ. Hơn nữa Bùi Dĩ Chu cũng sẽ không vì đứa nhỏ mà chấp nhận ở bên cô. Cô cũng tin rằng Bùi Dĩ Chu cũng nghĩ như vậy.
Cho nên kết quả của bọn họ chỉ có một.
Cô phải đưa Tử Mặc cho Bùi Dĩ Chu, sau đó cầm tiền bồi thường của anh.
An Tưởng càng nghĩ càng cảm thấy bất lực.
Hóa ra ở thời điểm cô không biết gì, cô đã tiến vào bẫy rập của người khác.
“Tôi không mời anh ăn cơm nữa, anh đi về đi.”
“……”
Vẻ mặt An Tưởng cố chấp làm Bùi Dĩ Chu thở dài.
Tình huống như này đương nhiên không thể nào tiếp tục nói chuyện được nữa. Anh mở cửa ra. An Tưởng như một con thỏ giật mình một cái rồi chạy vọt ra ngoài. Nhìn bóng dáng hoảng loạn của cô, Bùi Dĩ Chu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
An Tưởng lau sạch nước mắt tiếp tục nấu cơm. Cô còn cố tình đưa lưng về phía An Tử Mặc, sợ nó nhìn thấy bộ dáng tan nát cõi lòng của mình.
Bùi Dĩ Chu còn chưa đi, lại còn theo cô tới đó.
“Anh định làm gì?” An Tưởng nắm chặt dao, khóe mắt còn vương lại một ít nước mắt, tràn ngập cảnh giác nhìn anh.
“Tôi chỉ muốn nói với cô một câu, sau đó tôi sẽ đi.”
An Tưởng lén nhìn An Tử Mặc ở phía sau, thấy nó không phát hiện, hạ giọng, “Thế anh nói mau lên.”
“Tôi không có ý muốn cướp đứa nhỏ đi.” Anh hạ giọng, “Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi. Đương nhiên tôi biết bây giờ cô không thể bình tĩnh, tôi nói gì cô cũng không nghe vào.”
Bùi Dĩ Chu thở dài, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho cô: “Đây là giấy thông hành trong công ty tôi, cô cầm lấy là có thể đi qua chỗ bảo vệ. Sau đó cô dùng thẻ này đi thẳng tới tầng cao nhất. Tôi sẽ ở văn phòng chờ cô.”
Hai mắt người đàn ông sáng quắc, nhấn mạnh: “Lâu như nào tôi cũng sẽ chờ cô.”
An Tưởng nhìn tấm thẻ màu bạc, không nhận.
Bùi Dĩ Chu cầm tay cô lên, nhét tấm thẻ vào trong lòng bàn tay nho nhỏ của cô, cường thế: “Tôi tin tưởng sau khi bình tĩnh lại cô sẽ suy xét thật tốt những lời tôi vừa nói. Chờ cô suy nghĩ kỹ rồi chúng ta lại ngồi xuống nói tiếp.”
“An Tưởng.” Anh hơi khom lưng nhìn thẳng vào mắt cô, “Đêm hôm đó là việc ngoài ý muốn, đứa nhỏ cũng là ngoài ý muốn. Nhưng nếu nó đã ra đời rồi thì cả tôi hay cô đều phải có trách nhiệm với nó. Tôi sẽ không trốn tránh, hy vọng cô cũng vậy.”
Cuối cùng Bùi Dĩ Chu nhìn thẳng vào mắt cô, xoay người đi ra hành lang đổi giày rồi rời đi.
Cùng với tiếng cửa khép lại vang lên, ánh mắt An Tưởng nặng nề, chậm rãi nắm chặt tấm thẻ.
“Sao ông ta đi?”
An Tưởng rầu rĩ bỏ tấm thẻ vào trong túi, tiếp tục thái rau, nói: “Bùi tiên sinh có việc nên đi trước.”
“À.” An Tử Mặc lười hỏi thêm, một lúc lâu sau nhón mũi chân nhìn lên quầy bar, lộ ra đôi mắt, “Con ngứa răng.”
Vô cùng ngứa ngáy. Cậu chịu không nổi nữa mới nói với An Tưởng.
Tâm trạng của An Tưởng không phải là rất tốt, cô trầm mặc mở nắp nồi ra. Canh xương trâu còn chưa hầm xong, nhưng chắc hẳn có thể gặm xương rồi.
An Tưởng cẩn thận vớt cái xương nóng bỏng ra khỏi nồi. Chờ nó bớt nóng cô mới dùng dao nhỏ cạo thịt đi, sau đó đặt xương lên đĩa đưa cho An Tử Mặc.
An Tử Mặc há hốc mồm nhìn cái xương trống không kia một lát, ngẩng đầu nói: “Con không phải là chó.”
An Tưởng mặt vô cảm nói: “Bây giờ thì đúng rồi.”
An Tử Mặc: “……”
An Tử Mặc: “……???”