Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Minh An
Beta: Cún
“Bạn nhỏ vào đây đi nào. Con hãy giới thiệu bản thân với các bạn đi.”
Trong khi An Tưởng đang ngồi mất mát một mình thì An Tử Mặc đã chính thức trở thành một học sinh của nhà trẻ.
Cô giáo đứng trên bục giảng nhìn cậu mỉm cười. Vẻ mặt An Tử Mặc đờ đẫn, nắm cặp sách đứng bên cạnh cô giáo.
Cả lớp này tính cả cậu nữa thì có chín học sinh. Nhìn từng gương mặt ngây thơ đang tươi cười, dưới đáy lòng của An Tử Mặc khinh thường cười nhạo.
Kiếp trước cậu chưa từng đi nhà trẻ. Vì quá thông minh nên cậu tự học ở nhà. Vì thế đương nhiên cậu chưa từng tiếp xúc, chơi đùa cùng các bạn đồng trang lứa.
Suy nghĩ của An Tử Mặc trưởng thành hơn rất nhiều so với mấy bạn nhỏ cùng tuổi nên cậu tự động coi họ là những con người ngu xuẩn.
“Tôi tên là An Tử Mặc.”
“Nói cho cô biết, năm nay con mấy tuổi rồi?”
Cô giáo ngồi xổm trước mặt cậu, tươi cười nói chuyện. Khi nói chuyện cô còn mang theo khẩu âm mềm mại đặc trưng của người phương nam.
An Tử Mặc cố nhịn xúc động muốn trợn mắt: “Ba tuổi lẻ bảy tháng.”
“Bạn nhỏ Tử Mặc thoạt nhìn trông vô cùng ngoan ngoãn nghe lời. Con ngồi ở bên cạnh Phù Trạch đi. Phúc Phúc, giơ tay đi nào.”
Bạn nhỏ tên là Phù Trạch trông khá mập mạp, nghe cô giáo gọi thì giơ giơ cái tay ngắn của mình lên.
Cậu ngoan ngoãn chuyển đồ mình đang để trên ghế ra, móc khăn tay nhỏ của mình ra lau sạch sẽ, mở đôi mắt tròn to nhìn An Tử Mặc đi qua
—— Nhìn là biết không thông minh rồi.
An Tử Mặc vô cảm ngồi vào, tùy tay treo cặp sách lên trên giá để.
“Chào Tử Mặc, tên tớ là Phù Trạch. Mọi người hay gọi tớ là Phúc Phúc, Phúc là phúc trong phúc khí.”
Một tay An Tử Mặc chống cằm, không nói gì.
“Cậu có muốn ăn kẹo không?” Phù Trạch lục lục cặp sách, lấy một viên kẹo ra đưa cho An Tử Mặc.
“Phúc Phúc cậu đừng đưa cho với An Tử Mặc, cẩn thận nó mách cô đó.”
Phù Trạch ngồi phía trước Bùi Ngôn. Bùi Ngôn nhớ rõ ngày đó mình bị thằng nhóc An Tử Mặc đánh gãy răng, đã thế sau khi học “Tiếng Anh” với thằng này xong, lúc trở về khoe với cụ còn bị cụ khó chịu nữa.
An Tử Mặc là một thằng nhóc hư.
Cậu không thèm chơi cùng mấy đứa hư.
“Hả?” Phù Trạch chảy hai hàng nước mũi ngồi ngốc ngốc mở miệng, “Tử Mặc còn đánh người hả?”
“Đúng, nó rất hư!” Vì để tăng thêm độ tin cậy cho thông tin này, Bùi Ngôn còn nhấn mạnh, thuận tiện mở tay ra, “Tớ thấy cậu vẫn nên đem kẹo cho tớ đi, nhỡ đâu bị cô giáo phát hiện thì cô sẽ tịch thu đó.”
Nhà trẻ không cho phép các bạn nhỏ lén mang kẹo ăn. Nếu bị phát hiện nhất định sẽ bị mắng.
Phù Trạch là người không quản nổi cái miệng của mình, mỗi lần ra cửa đều nhét một chút đồ trong túi, như kẹo, hạt dưa, đậu phộng. Thỉnh thoảng cậu còn mang vài túi kẹo que cay, tránh trong WC ăn cùng Bùi Ngôn.
Phù Trạch hít hít nước mũi đang chảy, đang định đưa kẹo cho Bùi Ngôn thì An Tử Mặc giơ tay đứng dậy.
“Tử Mặc, sao vậy con?”
Sắc mặt Bùi Ngôn thay đổi, đột nhiên có dự cảm không tốt.
An Tử Mặc chỉ vào hai người: “Phù Trạch cùng Bùi Ngôn ăn vụng kẹo trong giờ, trong túi hai bạn này có lẽ vẫn còn kẹo.”
“……!”
“Phù Trạch, đứng dậy cô kiểm tra một chút.”
Vẻ mặt Phù Trạch buồn như đưa đám, không tình nguyện đứng lên.
An Tử Mặc ngồi xuống, chống má nhìn hai người, vẻ mặt sung sướng cứ như đang xem trò hay.
“An Tử Mặc, mày thật xấu tính!”
Thấy cô giáo thu đồ ăn vặt đi, Bùi Ngôn vừa an ủi thằng bạn đang nằm khóc huhu trên bàn, vừa hung hăng trừng mắt nhìn An Tử Mặc.
“A.”
Vẻ mặt khinh miệt này của An Tử Mặc làm Bùi Ngôn khó chịu, “Mày cứ như vậy thì sẽ không có bạn chơi đâu!!”
“Ừ, thế thì sao?”
Khuôn mặt Bùi Ngôn vặn vẹo, gào nhỏ: “Không có ai muốn chơi cùng mày, cho mày cô đơn chết đi, cô đơn chết!!”
An Tử Mặc muốn cười.
Trẻ con ngây thơ như vậy đấy, trong thế giới của người trưởng thành mới không cần thứ gọi là bạn bè. Tuy rằng cậu cũng chưa được coi là một người trưởng thành, nhưng ít nhất vẫn lớn hơn nhiều so với mấy đứa trẻ chỉ biết ăn trộm kẹo trong lớp.
Trong lòng Bùi Ngôn cùng Phù Trạch điên cuồng chửi An Tử Mặc.
Cái gì mà đầu đất, ngu ngốc, thằng chó. An Tử Mặc nghe được không khỏi trào phúng.
Ở nhà trẻ buồn tẻ và nhàm chán, mấy đứa nhỏ bên cạnh không phải ị phân thì lại đòi ăn cơm. Đầu óc ngu ngốc đến nỗi làm An Tử Mặc không nhịn được tắt âm thuật đọc tâm đi.
Rất nhanh tới thời gian ăn cơm trưa.
Bữa trưa ở nhà trẻ vô cùng phong phú, hai món chay hai món mặn cùng một món canh. Ăn cơm xong còn được phát một ít điểm tâm.
Chỉ là……
Cơm này ăn không ngon bằng cơm An Tưởng nấu.
An Tử Mặc vừa ghét bỏ, vừa lấy thìa xúc cơm vào trong miệng.
“Cô ơi, khi nào chúng ta được ăn điểm tâm vậy ạ?” Bùi Nặc ăn một ít thịt bò, nhớ thương điểm tâm sau cơm mỗi ngày. Đôi mắt cô bé rất to, quai hàm phồng hồng, nhìn linh động đáng yêu như tinh linh chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.
Từ trước đến nay cô giáo rất thiên vị cô bé, ôn nhu nói: “Nặc Nặc ngoan, ăn xong cơm thì cô sẽ phát điểm tâm cho nha!”
“Bánh kem, bánh kem, chúng con muốn ăn ngay bây giờ!”
“Được rồi được rồi, tí nữa chúng ta sẽ ăn.” Cô giáo bất đắc dĩ lắc đầu, trấn an cảm xúc của mấy bạn nhỏ.
Lúc cả lớp đang ầm ĩ đòi ăn bánh kem thì An Tử Mặc đã ăn xong cơm, một hạt cũng không thừa, bàn nhỏ vẫn ngăn nắp ngay ngắn như ban đầu, ngay cả khuôn mặt nhỏ của cậu cũng không dính thức ăn.
Cô giáo chú ý tới cậu sáng mắt lên, không khỏi vỗ tay khen: “Oa, bạn nhỏ Tử Mặc là người ăn xong đầu tiên, còn không để thừa đồ ăn, bàn ăn xong còn sạch sẽ như vậy nữa! Thưởng cho bạn nhỏ Tử Mặc một bông hoa!”
An Tử Mặc: “……?”
“Mọi người vỗ tay cho Tử Mặc nào!”
Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, An Tử Mặc được vỗ tay vẻ mặt hơi hoảng, sau đó nhăn mày lại, trong mắt lộ ra vài phần khó chịu.
Cậu rất khó chịu, nhưng mấy đứa trẻ xung quanh không cảm nhận được sự tức giận của cậu, vẫn hứng thú ngẩng cao đầu như cũ, từ đáy lòng vỗ tay khen An Tử Mặc.
An Tử Mặc muốn chết.
Xấu hổ chết.
“Vì Tử Mặc là bạn đầu tiên ăn cơm xong, nên cô sẽ thưởng cho bạn được ăn hai cái bánh kem.”
Kem hả?
An Tử Mặc sờ sờ răng, tự giác lắc đầu, “Tôi không ăn.”
“Hả?” Cô giáo sửng sốt.
An Tử Mặc nhàn nhạt giải thích: “Không tốt cho răng.” Lại nói nữa, sau khi ăn trưa xong mà ăn đồ lạnh cũng không tốt cho dạ dày. Nhà trẻ này đúng là không chuyên nghiệp, kiến thức cơ bản như này cũng không biết.
Cô giáo rất kinh ngạc nhìn cậu, đi làm lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bạn nhỏ có ý thức quản lý mình mạnh đến vậy.
Chờ cả lớp ăn xong, cô giáo đặt mâm đồ ăn xuống, bắt đầu phát cho các bạn nhỏ bánh kem. Mỗi bạn nhỏ chỉ có thể lấy một cái.
Bùi Nặc thấy bàn An Tử Mặc trống không, chớp chớp mắt sau đó đưa bát nhỏ của mình qua, giọng nói vừa ngọt lại vừa mềm: “Tử Mặc, có muốn ăn bánh kem không? Tớ cho cậu một nửa?”
Miếng bánh trong cái bát trông như thạch trái cây, đáng yêu thoạt nhìn rất muốn ăn.
Nhưng mà cậu không thèm ăn cái này.
“Không ăn.” An Tử Mặc khoanh tay trước ngực, hung dữ quay đầu đi.
Bùi Nặc bĩu môi, dùng thìa nhỏ từ từ xúc một miếng bánh kem lên, miệng nhỏ mấp máy ăn hết.
“Của tớ là vị bơ!” Bùi Ngôn duỗi tay ôm cổ Phù Trạch bên cạnh, “Phúc Phúc, của cậu là vị gì?”
Phù Trạch chậc lưỡi, nói: “Vị BBQ nướng.”
“Chậc.” Ngay lập tức Bùi Ngôn cảm thấy miếng bánh kem trên tay ăn không còn ngon nữa, đôi mắt di chuyển, “Phúc Phúc, hay là hai chúng ta đổi cho nhau đi. Như vậy chúng ta có thể ăn được hai vị khác nhau đó!”
“Oa! Ngôn Ngôn, cậu thật là thông minh!!”
Hai bạn nhỏ ngồi một bên lải nhải, toàn bộ quá trình, An Tử Mặc khinh thường nhìn bọn họ.
“An Tử Mặc mày đừng nhìn, mày có nhìn cũng không cho mày ăn.” Bùi Ngôn cẩn thận bảo vệ đồ ăn trong tay, hung dữ trừng mắt nhìn An Tử Mặc, “Cút đi đi, đồ quỷ chán ghét.”
“Ai thèm.” An Tử Mặc hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi.
Bùi Ngôn chớp chớp mắt, cố ý bắt tay An Tử Mặc lại, không quên khoe khoang: “Chỗ bánh này của tao ăn cực kỳ ngon, An Tử Mặc, mày không ăn thật hả?”
An Tử Mặc lãnh đạm nói một chữ: “Cút.”
An Tử Mặc càng bảo Bùi Ngôn cút thì Bùi Ngôn càng không chịu cút.
Bùi Ngôn trực tiếp kéo ghế qua ngồi bên cạnh cậu, xúc một thìa nhỏ lắc lư trước mặt An Tử Mặc một chút, vừa ăn vừa bẹp miệng.
[Ăn ngon, ăn ngon. Cho thèm chết An Tử Mặc.]
[Tức chết mày, tức chết mày.]
Hai tay An Tử Mặc nắm chặt lại, hai mắt nhìn chăm chú Bùi Ngôn, “Mày có cút hay không?”
“Tao không, phi……”
Đầu lưỡi Bùi Ngôn dính một chút màu hồng của bánh kem, thoạt nhìn càng gợi đòn hơn.
An Tử Mặc trầm mặc, ném chỗ bánh Bùi Ngôn đang ăn vào thùng rác ở phía sau.
Nhìn đồ ăn của mình bị ném đi, Bùi Ngôn trừng lớn đôi mắt cả nửa ngày cũng chưa lấy lại được tinh thần. Giây tiếp theo cậu tức giận, nhào qua ấn An Tử Mặc đè lên mặt đất, răng nanh lộ ra ngoài, cắn một cái vào vai An Tử Mặc.
Ăn miếng trả miếng.
An Tử Mặc sao có thể để im việc mình vô duyên vô cớ bị thằng nhóc này cắn một cái, cậu lập tức không cam lòng yếu thế, cắn một cái vào lỗ tai của Bùi Ngôn.
Hai bạn nhỏ đánh nhau vô cùng hung dữ, mấy bạn nhỏ bên cạnh đầu tiên sửng sốt, sau đó vỗ bàn ồn ào.
“Cố lên cố lên! Bùi Ngôn cố lên!!”
“Cắn chết nó cắn chết nó!”
“Đánh đi đánh đi!!”
Mấy bạn nhỏ trong lớp hoàn toàn không định tiến lên ngăn cản, mùi máu tỏa ra trong không khí làm bọn họ hưng phấn. Tiếng thét chói tai, tiếng ồn ào đan xen vào nhau làm trong lớp loạn lung tung rối bời.
Cô giáo thấy bọn họ đánh nhau, vội tới tách hai người bọn họ ra.
“An Tử Mặc, mày trả lại bánh kem cho tao!!”
“Phi!” An Tử Mặc thở hồng hộc nhổ ra một búng máu. Đồng thời nhổ luôn một cái răng bị rụng ra. Cậu giơ tay sờ sờ, quả nhiên là cái răng nanh ở bên còn lại bị rụng.
Cũng tốt, đỡ mất công mỗi ngày cậu phải gặm xương.
An Tử Mặc hung ác nhìn chằm chằm Bùi Ngôn, “Tôi không thèm so đo với cậu, cậu cút ra xa một chút cho tôi.”
“Mày, sao mày có thể kiêu ngạo đến vậy?” Bùi Ngôn tức đến dậm chân, “Tao ghét mày ghét mày ghét mày!”
“A.” An Tử Mặc lạnh lùng cười, hơi nâng cằm lên bễ nghễ nhìn Bùi Ngôn đang đứng đối diện khóc không ngừng. Vẻ mặt cậu kiêu ngạo, ăn nói bừa bãi, “Tôi kiêu ngạo thế đấy. Nói không chừng về sau cậu còn phải gọi tôi là ông đó!”
“Mày……”
Bùi Ngôn vừa định nhào lên đã bị cô giáo ngăn lại.
Cô giáo tiến lên ngăn giữa hai người, “Bùi Ngôn, An Tử Mặc, các em bình tĩnh lại cho cô một chút. Nếu không bình tĩnh lại được thì không cho các em ra ngoài chơi!” Nói rồi cô mạnh mẽ kéo hai người bọn họ đến góc tường, đặt tay bọn họ vào nhau.
An Tử Mặc há hốc mồm một lúc lâu, sau đó nhanh chóng ném ra.
“Không được ném ra.” Vẻ mặt cô giáo nghiêm túc, “Người cùng tộc phải biết yêu thương nhau. Nếu các em không học được cách kiêu thương nhau thì cô sẽ dạy cho các em. Cho đến khi nào hai em bắt tay giảng hòa thì cô mới cho hai em rời đi. Nếu không thì cứ nắm như vậy cho cô!”
Nói rồi cô lại mạnh mẽ đặt tay hai người bọn họ vào nhau.
An Tử Mặc cắn chặt răng, dựa lưng vào tường không nói một câu.
Bùi Ngôn run run nửa ngày cũng không chịu nhận thua, hừ một cái sau đó quay đầu đến chỗ khác.
Hai người giằng co như vậy cả nửa ngày. Một lát lại tôi véo cậu một cái, một lát lại cậu véo tôi một cái, âm thầm phân cao thấp. Hai người không buông tay ra cũng không chịu nhận thua.
“Cô ơi, em muốn đi tiểu.” An Tử Mặc giơ tay lên, lại nghe được Bùi Ngôn không phục nói, “Cô ơi, em muốn đi ị phân!”
Cô giáo gật đầu, tươi cười nói: “Được, thế các em cùng đi WC với nhau đi!”
An Tử Mặc: “……”
Bùi Ngôn: “……”