Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Bắc Chỉ.
Beta: Leo Lười Ham Hố.
Càn quét siêu thị xong đi về, Tô Y đánh thức bạn nhỏ kia, mang theo một đống đồ, vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.
Tô Lê An mơ mơ màng màng bò dậy, ngồi dụi mắt trên sô pha, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giật mình một cái, bùm một tiếng nhảy xuống sô pha, bịch bịch bịch chạy đến cửa phòng bếp, mở cửa kính nhìn vào bên trong.
Xác định Tô Y thật sự không đi, cậu mới quay về, chống hai tay ngắn ngủn, gấp ngọn chăn nhỏ thành hình vuông ngay ngắn, cầm về phòng đặt ở đầu giường, sau đó đi vào toilet, dùng ghế nhỏ nhón chân, tự mình rửa mặt.
(Tui cũng muốn có đứa con trai hiểu chuyện như vầy:<)
Làm xong hết thảy, còn xoa xoa vết nhăn ở góc áo, cuối cùng bò lên ghế dựa ở nhà ăn, ngồi ngay ngay ngắn ngắn ở kia chờ ăn cơm.
Cơm tối rất đơn giản, Tô Y làm một bát mì cà chua xào trứng đầy ắp, còn chiên một đĩa thịt viên như đồ ăn vặt, cô chia cho mình hơn một nửa, chỉ cho Tô Lê An ba viên.
Tô Lê An ăn sạch sẽ bát mì đầy ắp, ăn xong dùng nĩa nhỏ xiên thịt viên, vừa ăn vừa ngắm cô.
Tô Y xê dịch đĩa thịt về phía mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trẻ con không thể ăn nhiều, cận thận không tiêu hóa được."
Cậu bé liền cúi đầu, ngoan ngoãn ăn phần của mình.
Thấy cậu không tranh không ầm ĩ, nghiêm túc mà mím môi, một tay cầm ở viền đĩa, tay kia chọc ba miếng thịt viên tội nghiệp trong đĩa, lại nhìn cả một đống thịt trước mặt, lương tâm Tô Y gợn sóng, có một chút băn khoăn nho nhỏ.
Cô khẽ cắn môi, nhịn đau lại chia ra hai viên, "Này, lại cho hai viên, ăn xong rồi không có nữa đâu."
Hai viên thịt viên vàng rụm rực rỡ, lăn đến cái đĩa in hình nhân vật hoạt hình.
Tô Y bỗng nhiên phát hiện, con trai hời của cô thế mà có má lúm đồng tiền, mặt bánh bao hung dữ, khi cười rộ lên thế mà lại như viên kẹo ngọt
Xem ra không cần lo lắng sau khi cậu lớn lên không lừa gạt được con gái nhà người ta.
Ăn cơm, rửa chén thật sự là vấn đề phiền phức, cũng may trong phòng bếp có máy rửa chén, xoong nồi bát đũa ném hết vào trong bồn, xong việc.
Vẫn còn sớm, Tô Y chuẩn bị sửa sang lại đồ vật trong nhà có thể đổi thành tiền, dù sao cũng là chuyện lớn liên quan đến việc đói bụng của cô và con trai sau này.
Căn chung cư này chắc là lúc trước không có ai ở, đồ gia dụng đầy đủ, hoàn toàn mới tinh, không có dấu vết sử dụng nào, Tô Y mở tủ quần áo ra, bên trong chỉ treo vài bộ quần áo, nhét lung tung vào trong bao, thế nhưng nhìn lại toàn là nhãn hiệu lớn.
Cô lại đem vali hành lý lúc trưa mở ra, bên trong nhét cực đầy, ngoại trừ mấy bộ quần áo, còn có cái túi màu bạch kim, bên dưới là hộp trang sức, mở ra nhìn vào, tạm thời vừa lòng gật gù.
Cô vẫy tay với con trai đang ngoan ngoãn xem TV, đợi người đi đến bên cạnh, liền ôm lấy thân thể nhỏ nhắn, chỉ vào hộp trang sức nói với cậu: "Nhìn thấy không con trai, vốn liếng lấy vợ đều ở chỗ này."
Tô Lê An trưng ra mặt bánh bao, không biết có hiểu vợ là gì không.
Những thứ được nguyên chủ để vào rương hành lý đều là đồ tốt, nếu bán hết, quả thật đủ để cô tiêu xài một phen, nhưng cần có đủ kiên nhẫn, có thể chậm rãi chờ, còn nếu mà vội vã bán, chắc chắn sẽ bị ép giá.
Tô Y không vội, cũng không thích bị thiệt, mấy thứ này, về sau đến lúc cần tiền lại liên hệ nhà đấu giá, hiện tại, cô định bán đống quần áo của nguyên chủ.
Mấy cái túi kia, đều là của mấy hãng lớn, giống hệt đồ mới, đăng lên trang web bán hàng secondhand, bán tầm mấy vạn chắc là không thành vấn đề, đủ để bọn họ sinh hoạt một thời gian.
Chờ sửa soạn đồ đạc lại xong, Tô Y nhìn thời gian, đến buồng vệ sinh mở nước, chỉ huy con trai nói: "Đánh răng rửa mặt lên giường ngủ, muốn mẹ tắm cho con không?"
Tô Lê An rõ ràng không muốn, nhưng cậu lại nhìn về phía cửa, tựa hồ lo lắng Tô Y nhân lúc cậu tắm rửa sẽ chuồn mất.
Một thằng nhãi con, bệnh đa nghi còn rất nặng, tuy rằng trải qua cả đêm, hai người thân cận không ít, nhưng cậu còn không quên nguyên chủ có ý đồ vứt bỏ cậu, trong lòng không có cảm giác an toàn.
Tô Y ngẫm lại, dứt khoát mở cửa buồng tắm ra, còn mình thì ở phòng khách xem TV, bảo đảm nhóc Tô Lê An kia có thể thấy cô.
Cô còn khoe khoang với Mao Đoàn: "Nuôi con trai thật easy."
Cơm làm xong tự mình tới ăn, xả nước xong còn tự mình tắm rửa, rời giường còn gấp chăn, không khóc không ồn ào, an tĩnh lẳng lặng, cô cảm thấy mình nuôi thêm mấy đứa cũng không có vấn đề gì.
Mao Đoàn ở trong lòng ha ha, tưởng tượng để đại ma vương nuôi mấy thằng quỷ con, để xem còn nói rất dễ dàng nữa hay không.
Khi đang tám nhảm, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Tô Y nhìn tên hiển thị, Lưu Lily, tốn chút thời gian tìm ở trong trí nhớ nguyên chủ một phen, sau đó mới tiếp điện thoại.
"Alo, Tô Y, cô ở đâu đấy, gần đây sao không ra chơi nữa vậy?"
"Ở nhà." Tô Y nghiêng người dựa trên trên sô pha, vắt chân.
"Ở nhà làm gì chứ, bọn này đang ở Ngân Đô, chỉ thiếu cô, nhanh chạy đến đây đi."
"Thôi, không có tiền, không đi."
Người đối diện cười một tiếng, thanh âm có hơi chua, "Cô còn không có tiền à, lạc đà gầy còn hơn ngựa, cho dù giờ nhà cô không còn công ty nữa, nhưng cô còn có mấy đồ xịn mà, tùy tiện bán một chút, cuộc sống trôi qua còn dư dả hơn bọn tôi ấy."
Tô Y thở dài, chậm rì rì bưng ly nước lên, "Không được đâu, tôi còn phải nuôi con."
"Đừng lấy con ra làm cớ," giọng điệu đối phương lộ ra không kiên nhẫn rất nhỏ, rất nhanh lại thay đổi khẩu khí, "Hách Soái cũng ở đây, cô thật không tới sao? Đến lúc đó đừng hối hận nhé."
Tô Y suýt phun nước, Hảo cái gì cơ?
Hảo soái (nghĩa là thật đẹp trai, vì từ Hảo với Hách đọc na ná nhau)? Đẹp trai bao nhiêu?
Ai cho cha mẹ hắn tự tin thế.
Cô lại ở trong trí nhớ tìm người tên Hảo Soái này, phát hiện quả thật có hơi đẹp trai, nhưng rất đẹp thì không đến, trong nhà rất có tiền, ba hắn xem như là một ông chủ nhỏ, nhưng so ra vẫn còn kém Tô gia trước khi phá sản, lúc trước mập mờ với nguyên chủ, thế nhưng, hình như cái người Lưu Lily này cũng có chút mờ ám với Hảo Soái?
Vậy có chút thú vị đấy.
Tô Y buông ly nước, đổi chân vắt chéo, tựa hồ có hứng thú, nói: "Hắn cũng ở đấy? Vậy đúng lúc, cô để hắn tiếp điện thoại đi, tôi đỡ phải gọi thêm lần nữa."
"Cô tìm anh ấy có việc?"
"Có đấy, mượn tý tiền."
Lưu Lily cảnh giác nói: "Mượn tiền gì?"
"Con trai tôi không phải còn phải đi học nhà trẻ sao, học phí một kỳ gần mười vạn đây này, tuy rằng ba mẹ tôi để lại cho tôi chút tiền, nhưng lúc trước xuất ngoại mua sắm với các cô, hình như tôi còn giúp cô thanh toán hai cái túi? Tiêu hết rồi, giờ một đồng cũng không có, tôi không thể để con trai tôi tuổi còn nhỏ mà phải thôi học được?"
"Thằng bé đi học nhà trẻ gì, mà một học kỳ những mười vạn? Không thể học ở trường công lập sao?" Lưu Lily đè nặng ghen ghét nói.
Tô Y khoa trương nói: "Như vậy sao được, trường công sao có thể xứng với thân phận của con trai tôi, thằng bé chắn chắc phải học trường quý tộc mới được, nếu không là không hợp phong thủy đâu"
Phong thủy cái em gái cô, Lưu Lily tức nghiến răng ken két. Cô ta nhớ rõ trước kia Tô Y không hề nhớ tiêu bao nhiêu tiền cho các cô, sao lần này lại nhắc đến tiền mua túi, chẳng lẽ thật sự không có tiền?
Thật đáng đời, cũng đã phá sản rồi còn học trường quý tộc cái gì chứ, đi mà làm ăn mày ấy!
Tô Y lại nói: "Tôi biết cô cũng không có tiền, nếu không lần trước đó sao lại để tôi mua túi cho cô được, cho nên cô yên tâm, tôi sẽ không tìm cô vay tiền, tôi đi mượn tiền Hảo Soái, cô có tiện không, tiện thì giúp tôi chuyển điện thoại, không thì tôi tự gọi cho hắn."
"Đừng!" Lưu Lily vội ngăn cản.
Cô ta xuất thân bình thường, nhờ làm sai vặt của Tô Y mới miễn cưỡng lẫn vào cái vòng này, tiếp xúc với Hách Soái là cô ta có thể tiến đến gần hào môn, nếu để Tô Y nói hươu nói vượn một hồi, hình tượng thanh thuần, không coi trọng vật chất cô ta vất vả xây dựng không phải sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn sao?
Tô Y còn lửa cháy đổ thêm dầu: "Nhà chúng tôi cũng có chút giao tình với Hách gia, nếu thật sự không được, thì để hôm nào tôi đi tâm sự với bác trai bác gái, chắc chắn bọn họ sẽ không đành lòng để bảo bối đáng yêu của tôi đi đọc trường công được."
Lưu Lily hận đến muốn nôn ra máu, cô ta hao hết tâm tư tính kế lâu như vậy, đến cửa lớn Hách gia còn chưa thấy, càng đừng nói cha mẹ Hách Soái, kết quả Tô Y chỉ là tùy tiện nhắc tới, giống như đang cười nhạo nỗ lực của cô ta vậy.
Nhưng có sao đâu, cô ta rất nhanh tự an ủi bản thân, Tô gia đổ, đã từng là thiên chi kiều nữ lại phải đi vay tiền sinh hoạt, sau này đến phiên cô ta lên mặt giờ coi như bỏ tiền tiêu tai, cho chút tiền tống cổ ăn mày.
Nghĩ như vậy, cô ta chậm rãi phun ra một hơi, vênh cằm, "Lấy giao tình của hai chúng ta, cô có khó khăn, sao tôi có thể mặc kệ? Nhưng mà giờ đây tôi chỉ có năm vạn, chuyển cho cô trước, cô cảm thấy sao?"
"Đương nhiên có thể, cảm ơn cô nhé Lily, cô thật đúng là chị em tốt của tôi." Tô Y cười khanh khách nói.
Một lát sau, điện thoại đing một tiếng, Tô Y nhìn số dư, hôn màn hình một cái.
Có số tiền này, ngày mai liền dẫn con trai đi tiêu pha.
Cảm giác kiếm tiền nuôi gia đình cũng thật không tồi a.
Đáng tiếc này tiền là dùng một lần, uy hiếp không thể nhiều lần, nếu không con thỏ cũng sẽ cắn người, cô thì không sợ, chỉ lo lắng có người tìm con trai cô làm phiền.
Mao Đoàn nghe xong toàn bộ quá trình, vô cùng chân chó mà dựng cái ngón tay cái.
Nó thấy Tô Y dĩ vãng hành sự đơn giản thô bạo, còn tưởng rằng cô chỉ biết đánh nhau, hiện tại ngẫm lại, dù sao cũng là đại ma vương không biết sống được bao nhiêu đời rồi, sao một chút thủ đoạn nhỏ cũng không có chứ? Chỉ là cô muốn dùng không mà thôi.
Chờ Tô Lê An tắm rửa xong, Tô Y dỗ cậu đi ngủ.
Nhãi con lúc đầu còn không muốn ngủ, cho đến khi thấy Tô Y khóa trái cửa lớn, hơn nữa còn đặt chìa khóa ở dưới gối cậu, lúc này mới an tâm ngủ.
Tô Y thu thập xong cho mình, cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
Mao Đoàn ngồi xổm trên chăn, nhận thấy được cấm chế có dị động, vội báo cáo với Tô Y: "Y Y, cái kẻ xâm lấn kia hình như lần này không định che dấu, hắn đây là có ý tứ gì vậy, chẳng lẽ là khiêu khích chúng ta?"
"Hắn đang làm cái gì?" Tô Y lười biếng mở mắt ra.
"Hắn tìm được thân phận có thể bám vào rồi," Mao Đoàn cẩn thận ngưng thần một lát, sau đó giậm chân, có chút ghen ghét nói: "Tên này lại tìm một thân phận cực có tiền! Y Y, đây tuyệt đối là khiêu khích, chúng ta đi bắt hắn đập một trận đi!"
Tô Y ngáp một cái, xua xua tay: "Không được đánh."
"Vì sao chứ?" Mao Đoàn nghe ra cô có ý che chở, chống eo nhỏ bất bình nói: "Cô nói đi, hắn rốt cuộc là ai? Vì cái gì mà cô lại che chở cho hắn? Cô nói đi cô nói đi!"
Tô Y ngại phiền, ném gối qua, Mao Đoàn bộp một tiếng đã bị đè dẹp lép.
Nó nằm ở dưới gối cắn chăn.
Hừ, nó biết mà, trừ nó ra đại ma vương còn có con xù xù khác, hơn nữa còn coi trọng cái màu lông mà hắn để lại ở thế giới kia, chiều dài, thì dài hơn nó, lông còn xù xù xinh đẹp hơn nó, a, đại ma vương chắc chắn có mới nới cũ.
Đồ tra ma!
Nếu Tô Y có thể nghe được ý nghĩ của nó, chắc chắn sẽ cho Mao Đoàn ngẫm lại thật tốt, rốt cuộc ai là mới, ai là cũ, ai mới là nên kẹp chặt cái đuôi, mà không phải khí thế kiêu ngạo với nhúm lông xù xù kia.
Xuất phát từ tâm lý tìm hiểu đối thủ cạnh tranh, Mao Đoàn tốn cả đêm chú ý kẻ xâm lấn, sau đó nó phát hiện, đối phương bám vào người một nhân vật vốn dĩ hôm nay phải chết.
Nhân vật kai cũng giống Tô Y giống, bởi vì sinh non, nên từ nhỏ thân thể đã không tốt, không sống được đến lúc cốt truyện bắt đầu, nhưng lực ảnh hưởng, lại xỏ xuyên toàn bộ cốt truyện.
Đó là chú nhỏ của nam chủ... Chú nhỏ?
Nếu hắn không chết, về sau Thịnh gia cũng không tới phiên nhánh của nam chủ kế thừa.
Nói đến Thịnh gia, Mao Đoàn liền bắt đầu sắp xếp các nhà có tiền trong quyển sách này theo hàng
Lưu Lily hôm nay gọi điện thoại cho Tô Y, trong nhà kỳ thật không nghèo, cũng coi như khá giả, nhưng so với tiểu phú hào như Hách Soái thì vẫn còn kém xa. Hách gia lại còn kém hơn Tô gia một chút, Tô gia lại kém nhà cha vai ác một chút, về cha nam chủ, đã tách ra khỏi dòng chính Thịnh gia tuy rằng chỉ là nhánh nhỏ, nhưng tài lực sàn sàn với Tô gia, nhưng tất cả các nhà cộng vào cũng phải gọi dòng chính Thịnh gia là sư phụ.
Mao đoàn tính đến tính đi, phát hiện cái người cạnh tranh này là một miếng xương cứng nha, nhưng nó sợ chắc?
Mơ tưởng muốn chiếm ổ của nó trên chăn đại ma vương, Mao Đoàn nó cũng không phải là dễ chọc nhé!
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả quân: Nhưng mà Mao Đoàn Đoàn, đối phương cũng không muốn ngủ ở trên chăn, chỉ muốn ngủ ở trong chăn đại ma vương làm sao bây giờ?
Mao Đoàn Đoàn: Đi đi đi, đừng ép ta rải bột tẩy!
21/11/2019 – Hoàn thành.