Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước
  3. Chương 57
Trước /92 Sau

Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 57

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cố Trình Diệu không biết làm sao, đột nhiên ngay tại đêm đông yên tĩnh, lại nhớ tới Cao Hi người vợ quá cố của mình.

Cao Hi qua đời vào tháng mười hai năm ngoái. Hôm ấy cũng là một ngày đông tuyết rơi dày đặc, Cố Trình Diệu mới từ bên ngoài trở về, liền được hạ nhân cho biết, thế tử phi đã đi rồi.

( Thương quá mọi người ơi, rét lạnh tuyết rơi như thế…)

Lúc ấy Cố Trình Diệu có tâm trạng gì? hắn ta cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ đến là rất khiếp sợ. Bởi vì chuyện ngọc bội mà hắn ta mới có thành kiến với Cao Hi, sau đó lạikhông thích tính cách vênh váo hung hăng của nàng ấy, liền càng ngày càng khôngmuốn trở về gặp mặt. Tận đến cái ngày tuyết rơi dày ấy Cao Hi chết bệnh, Cố Trình Diệu mới biết được, hóa ra bệnh của Cao Hi lại nghiêm trọng đến tình trạng này.

Trước đó, hắn ta vẫn nghĩ đây chỉ là một loại thủ đoạn áp chế của nữ tử nơi nội trạch mà thôi.

Cố Trình Diệu biết được tin tức của Cao Hi đều thông qua Bốc ma ma với Vân Tuệ. Điều hắn ta suốt ngày nghe được, đại khái chính là thế tử phi lại ỷ thế hiếp người, lại ỷ vào gia thế khi dễ lão bộc trong phủ. một người quân tử đương nhiên là nên thương bần tiếc yếu, bởi vậy, Cố Trình Diệu rất khó có hảo cảm gì đối với thê tử của mình. Về sau tin tức của Cao Hi ít dần, hắn ta bắt đầu tưởng rằng Cao Hi ý thức được trò xiếc của chính mình đã vô dụng, tự biết chán liền thu liễm. Mà rất lâu sau đó hắn ta mới biết được là do Cao Hi cản tin tức lại, không cho người khác truyền lời. Nhưng bất kể có thế nào thì Cố Trình Diệu cũng không nghĩ tới, khi một lần nữa hắn ta nghe được tin của Cao Hi, lại chính là tin Cao Hi chết.

( Ed đến đây mà thấy uất ức trong lòng)

Lúc ấy Cố Trình Diệu đứng ở dưới đường, bông tuyết trắng noãn không ngừng từ trêntrời bay đến bả vai hắn ta. Cố Trình Diệu đứng trong gió một hồi, mới chậm rãi nhớ lại, hôm nay trước khi ra cửa, hình như có một nha hoàn tới, mời hắn ta tới xem thế tử phimột chút. Lúc ấy Cố Trình Diệu vội vã đi ra ngoài, lại ghét bỏ Cao Hi dùng loại mánh khoé này dẫn hắn ta trở về, cho nên liền không có coi ra gì, trực tiếp cho người đuổiđi. Hóa ra khi đó, cũng chính là lần cuối cùng hắn ta gặp mặt Cao Hi, nhưng hắn ta vẫn không trở về.

Cuối cùng Cố Trình Diệu đến hậu viện nhìn xem thế tử phi của mình. Phòng của Cao Hi vẫn yên tĩnh ngay ngắn như trước đây, hoàn toàn nhìn không ra nữ chủ nhân đãkhông có ở đây. Đối với hạ nhân Cao Hi vẫn quản lý cực nghiêm, Cố Trình Diệu luôn cảm thấy Cao Hi động một tí là đánh phạt như này là không tốt. Nhưng một khắc nàyhắn ta đứng trước phòng Cao Hi lúc còn sống, nhìn thấy hạ nhân cho dù mắt đỏ hồng cũng không ai dám ầm ĩ, mặc dù rất đông nha hoàn nhưng cũng không hỗn loạn. Cố Trình Diệu mới cảm thấy kinh ngạc, uy tín của Cao Hi trước mặt hạ nhân, lại lớn đến mức này, cho dù chết rồi, cũng không ai dám chống lại quy củ của nàng khi còn sống.

Đây là Cao Hi không được sủng, bệnh nặng nằm trên giường một năm đấy.

Nha hoàn nhìn thấy Cố Trình Diệu, đều cúi đầu tránh đi, dường như trong phòngkhông có thêm một người là hắn ta. Có mấy nha hoàn, đại khái là cận kề bên người Cao Hi, nhìn thấy Cố Trình Diệu, không cam lòng, lập tức bị người bên cạnh giữ chặt.

Cố Trình Diệu cảm thấy dù sao cũng nên đi gặp Cao Hi một lần cuối, mấy nha hoàn kia rất không tình nguyện, một nha hoàn thậm chí nói: "Lúc thế tử phi bệnh nặng cũngkhông thấy thế tử tới, bây giờ tâm ý của ngài ấy đã xong, gút mắc đã đứt, thế tử lại đến đây, hà tất phải như vậy? Thế tử phi đi một mình yên tĩnh lặng lẽ, thế tử cần gì phải quấy rầy ngài ấy?"

Nha hoàn mặc áo lụa kia còn chưa nói hết thì bị người bên cạnh bấm một cái, nàng ta chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm chặt miệng, căm giận cúi đầu. Cố Trình Diệu từ nhỏ được sủng ái mà lớn lên, đã lúc nào bị người chống đối như thế này? Tin Cao Hi chết vẫnmột mực lượn lờ ở trong lòng hắn, cảm giác ngạt thở như có như không bị hòa tan rất nhiều, Cố Trình Diệu vốn định trực tiếp quay người rời đi, những nha hoàn này tính là gì, dám khích tướng hắn ta? Thế nhưng đến cùng Cố Trình Diệu vẫn không làm được,hắn ta để cho tùy tùng mở lớp vải trắng ra, cách sinh tử, gặp Cao Hi một lần cuối cùng.

Cao Hi vốn mạnh mẽ, cho dù loại thời điểm này, nàng đều sửa soạn chính mình thậtsạch sẽ, cũng không có thần sắc suy yếu bệnh tật, ngược lại dung mạo rất tinh xảo, sinh động như thật, dường như chỉ là đang ngủ thiếp đi một lát thôi. Cố Trình Diệu chỉ nhìn một chút, rồi cho buông vải trắng xuống, quay người đi ra.

Lần gặp mặt cuối cùng này đánh thẳng một kích vào trong lòng hắn ta, khác xa so với chính Cố Trình Diệu tưởng tượng, thậm chí so với suy nghĩ của Cao Hi, còn lớn hơn rất nhiều.

Về sau Cố Trình Diệu vẫn luôn cố gắng lẩn tránh cái chết của Cao Hi. trên linh đường của Cao Hi, nhạc phụ của hắn ta, cũng chính là phụ thân của Cao Hi – thế tử phủ anhquốc công cẩn thận từng li từng tí đề xuất tục gả, Cố Trình Diệu không chút nghĩ ngợi đồng ý ngay. hắn ta nghĩ mình phải có một người thê tử, chỉ cần vị trí này có người, rất nhanh thôi hình ảnh của Cao Hi sẽ phai nhạt. Kỳ thật ngày hôm ấy hắn ta khôngbiết ai là muội muội của Cao Hi. Về sau mới biết, hóa ra là thân muội muội của Cao Hi, Cao Nhiên.

Mọi chuyện sau đó, thì mọi người cũng biết rồi, Cao Hi qua đời, Cao Nhiên tục gả, Cố Trình Diệu tự nói với mình như này là rất tốt, sai lầm được sửa lại, tất cả mọi người rất vui vẻ, như vậy là đủ. Sau khi Cao Nhiên vào cửa, Cố Trình Diệu xuất phát từ tâm lý đền bù mà chính hắn ta cũng không biết, vô cùng ân cần chu đáo với Cao Nhiên. Mọi người đều cảm thấy đây là bởi vì Cao Nhiên chính là nốt ruồi chu sa trong lòng của thế tử, mà thậm chí ngay cả Cố Trình Diệu cũng cảm thấy như vậy. Thế nhưng ngay tại cái đêm tuyết lạnh cắt da cắt thịt này, Cố Trình Diệu thấy trời đổ tuyết cũng giống như ngày hôm ấy, mới biết được có lẽ là không phải.

Áy náy của hắn ta, sự đền bù của hắn ta, nàng có biết được chăng?

Lúc còn rất nhỏ, Cố Trình Diệu vẫn thường xuyên nghe mẫu thân nói bà cùng phụ thân gặp nhau trong hoàn cảnh nào. Dường như là mỗi một ngày, chỉ cần Thẩm thị có thời gian, liền muốn nhắc đến hồi ức Yến vương có ân cứu mạng đối với bà như thế nào. Hai mẹ con ở gần nhau, kỳ thật lời nói của Thẩm thị thường xuyên thay đổi, Cố Trình Diệu cũng không biết câu nào là thật, câu nào là phán đoán của Thẩm thị. Mẫu thân rất thích xem thoại bản, đối với những tài tử giai nhân, anh hùng cứu mỹ nhân dường như là không thể tự kềm chế, luôn không phân biệt rõ đâu là thực đâu là ảo. Mặc dù Cố Trình Diệu cảm thấy mẫu thân như này thì không tốt lắm, nhưng dù sao bà cũng là mẫu thân của mình, Cố Trình Diệu thấy mình nghĩ như vậy thật sự là đại bất hiếu.

Khi đó trong phủ đệ chỉ có tổ mẫu, mẫu thân cùng hắn ta là ba chủ tử. Có đôi khi tổ mẫu sẽ trực tiếp đón hắn ta đi để dạy bảo. Nhưng mà còn chưa ngồi được bao lâu, Thẩm thị đã đi theo tới rồi, nước mắt lã chã đứng ở một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta, dường như là Cố Trình Diệu đang bị người khác ngược đãi. Đương nhiên tổ mẫu rất không vui, mới đọc sách được vài câu, cũng chỉ có thể để Thẩm thị mang nhi tử về. Tình huống này lặp đi lặp lại mấy lần, về sau tổ mẫu cũng rất ít khi gọi Cố Trình Diệu qua chỗ bà nữa.

Những ảnh hưởng từ hồi còn nhỏ luôn luôn âm thầm lặng lẽ, mọi ấn tượng có mặt ở khắp mọi ngóc ngách. Sau khi Cố Trình Diệu lớn lên nhớ lại chuyện cũ, cũng cảm thấy ngày đó mẫu thân làm như vậy thì không tốt lắm. Tổ mẫu lão Yến vương phi là đích nữ con nhà thi thư, đứng đầu trong bài danh quý nữ ở kinh thành, tự mình dạy Cố Trình Diệu đọc sách sử kinh truyện tuyệt đối là muốn tốt cho hắn ta. Nhưng Cố Trình Diệu vẫn bất tri bất giác chịu ảnh hưởng từ Thẩm thị. Trong tiềm thức của hắn ta vẫn cảm thấy tình yêu của phụ mẫu mạnh mẽ kiên cố không gì có thể lay chuyển được. Tài tử và giai nhân có thể vượt qua khoảng cách của giai cấp, mà Yến vương ở cùng mộtchỗ với Thẩm thị lại bởi vì ân cứu mạng. Cho nên khi chuyện giống vậy phát sinh trênngười Cố Trình Diệu, bất tri bất giác hắn ta lâm vào một loại ám chỉ từ bên trong. Cố Trình Diệu tự nói với mình đây mới là chân ái của mình, cho nên hắn muốn cưới mộtnữ tử vốn không quen, cũng không biết gì về thân phận tướng mạo phẩm hạnh cả. Sau đó lại phát hiện vị này là đích trưởng tôn nữ phủ anh quốc công, cũng tương đối phù hợp với phủ Yến vương. Cố Trình Diệu mừng rỡ, càng thấy tin tưởng vững chắc vào lựa chọn của bản thân mình là đúng.

Giống như những thoại bản mang theo chút sắc thái thần bí mà nói, đây cũng là nhân duyên trời định.

Cố Trình Diệu cùng thê tử của mình vượt qua tháng tân hôn đầu tiên, mới đột nhiên biết được, hắn ta nhận nhầm người. Hoặc là nói, người trong chú định nhân duyên củahắn ta bị người khác cố ý thay thế.

Tình huống này là một chút trầm bổng trong thoại bản, nếu như theo tính cách của Thẩm thị, nhìn thấy loại tình tiết này, tất nhiên sẽ rơi lệ vì nhân vật nữ chính đáng thương, đồng thời phẫn hận không thôi đối với tỷ tỷ độc ác thay thế nữ chính. Ấn tượng của Cố Trình Diệu với Cao Hi rơi xuống ngàn trượng. Sau này Cao Hi chết rồi,một lần nữa hắn ta cưới Cao Nhiên. Nếu như cuộc đời là một quyển sách thì đây mới là đại kết cục đoàn viên nên có.

Tháng đầu tiên sau khi Cao Hi chết đi, Cố Trình Diệu vẫn luôn cảm thấy có tiếng ong ong ở bên tai. hắn ta sắp xếp hôn lễ cực nhanh, cho dù biết sẽ chọc cho phụ thân tức giận cũng bất chấp. Tháng thứ hai Cao Nhiên vào cửa, hình ảnh của Cao Hi được xóađi nhanh chóng, Cố Trình Diệu mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Tất cả mọi thứ trở về quỹ đạo, đây mới là phương hướng phát triển nên có, chỉ là đáng tiếc ngày quan trọng trong cuộc đời của hắn ta, phụ thân cũng không về tham gia.một ngày nào đó đầu mùa xuân, tuyết tan, trong không khí mang theo cảm giác ẩm ướt khó chịu, phụ thân rời nhà nhiều năm rốt cục về phủ, Cố Trình Diệu tự mình đinghênh đón phụ thân, lúc vào cửa, đột nhiên hắn ta nhìn thấy bên dưới hành lang màu son, một nữ tử tinh tế an tĩnh đang đứng quay lưng về phía mình. Ngay tại lúc đó, hắn ta nghe được có người gọi: "Hi nhi."

Dòng máu nóng trong người Cố Trình Diệu bỗng nhiên đông cứng lại, sau đó, hắn ta nhìn thấy nữ tử kia chậm rãi quay lại, băng thanh ngọc tuyết, dung mạo tinh xảo hiếm thấy, ánh mắt mang theo một cỗ lạnh lùng đạm mạc. Trong lòng Cố Trình Diệu khôngbiết là nhẹ nhàng thở ra hay là thất vọng, hóa ra là Lâm Vị Hi, một nữ tử hắn ta chưa từng gặp mặt.

Từ đó về sau, Lâm Vị Hi này phảng phất đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của hắnta, cuối cùng dường như có ở khắp mọi nơi. Lúc Cố Trình Diệu vào cửa luôn luônkhông tự giác tìm bóng dáng của nàng đầu tiên, sau đó, hắn ta trơ mắt nhìn nàng từ tố y như tuyết biến thành búi tóc phụ nhân, trang phục rực rỡ. Nàng thành kế mẫu củahắn ta, vương phi của phụ thân.

Cố Trình Diệu biết mình làm như vậy quả thực là đại nghịch bất đạo, thế nhưng hắn takhông cách nào khống chế nổi cảm giác hoang đường trong lòng mình. Lời nói hành động, nhất cử nhất động của nàng, thậm chí cả cái nhíu mày nhẹ nhàng hay cái liếc mắt nũng nịu đều mang đến cảm giác quen thuộc không gì sánh kịp.

"Thế tử? Thế tử!"

Cố Trình Diệu chợt hồi thần, hắn ta nhìn thấy Vân Tuệ đang nhìn mình, trong mắt làsự lo lắng không che giấu chút nào cả.

Đột nhiên Cố Trình Diệu nghĩ đến, lúc Lâm Vị Hi cùng phụ thân ở chung, có thể cũng có ôn nhu thấu hiểu như vậy hay không? Trong ấn tượng của hắn ta, cho tới bây giờ Cao Hi đều là nghiêm nghị giữ gìn thể diện, còn dịu dàng quan tâm, hỏi han ân cần đối với trượng phu của mình dường như là không bao giờ.

Vân Tuệ cũng phát hiện hình như thế tử đang suy nghĩ cái gì khác, nàng ta tỉ mỉ ăn mặc, còn cố ý mặc váy mỏng lộ ngực, trên người còn bôi sáp thơm, nhưng mà thế tử ở cùng với nàng ta, lại còn thất thần như này? Vân Tuệ nhụt chí còn cảm thấy xấu hổ, đến tột cùng là ai, có thể làm cho thế tử lo lắng như thế?

thật sự Cố Trình Diệu không có ý nghĩ khinh mạn Vân Tuệ, bỗng nhiên hắn ta nhớ tới hôm tân hôn với Cao Hi, đêm hôm khuya khoắt Vân Tuệ vào tân phòng của hai người. Lúc ấy Cao Hi chỉ nhẹ nhàng quăng một ánh mắt, nói mấy câu làm cho Vân Tuệ xấu hổ vô cùng, không ngẩng đầu được lên. Ngày thứ hai Vân Tuệ tới khóc lóc kể lể với Cố Trình Diệu, Cố Trình Diệu cũng cảm thấy Cao Hi quá mức cường ngạnh, không phải người thê tử dịu dàng lý tưởng. Bây giờ Cao Nhiên ngược lại là người đều phù hợp với các phương diện mà sĩ phu đề xướng thê tử chi đức, ngay cả Vân Tuệ khiêu khích như này, Cao Nhiên cũng nhịn. Thê tử thông tình đạt lý, rộng lượng vô cùng, việc này vốn nên là chuyện tốt. Nhưng bây giờ Cố Trình Diệu lại chợt nghĩ, nếu như là Cao Hi, nàngsẽ làm thế nào?

Nàng nhất định sẽ chặn cửa thư phòng, không những làm cho Vân Tuệ mất hết mặt mũi, mà hắn ta cũng không có cách nào may mắn thoát khỏi. Nghĩ tới đây Cố Trình Diệu cười cười, cười xong thì trong lòng của hắn ta đột nhiên nổi lên một sự đau đớn như bị kim đâm.

Lại một năm nữa tuyết lớn rơi xuống, Cao Hi đã đi một năm rồi.

Vân Tuệ nhìn thấy ánh mắt thế tử nhìn chằm chằm một chỗ, rõ ràng là đang nghĩ gì đó, cuối cùng còn nhẹ nhẹ cười. Mặc dù là cười, nhưng lại để cho người ta cảm thấy đau thương. Vân Tuệ sửng sốt, đây là thế nào? Nàng ta nghi ngờ không thôi, chợt nghe thế tử nói: "Chỗ này của ta không cần đến ngươi, ngươi ra ngoài đi."

Tâm trí Vân Tuệ đang trôi dạt lập tức bị lôi trở lại, rõ ràng là nàng ta hết sức kinh ngạc: "Thế tử?" Vân Tuệ nhìn thấy Cố Trình Diệu cũng không thả lỏng, lập tức trở nên ủy khuất: "Thế tử, trời đã tối như vậy, nếu như nô tỳ trở về, sợ rằng sẽ quấy rầykhông ít người. Huống chi, bên người ngài cũng không thể không có người hầu hạ. Nếu như thế tử không thích, nô tỳ sẽ đứng ngoài cửa chờ. Thế tử có gì phân phó nô tỳ lại đi vào, sẽ không quấy rầy đến ngài nữa.";

Nghĩ đến trời cũng không còn sớm, Vân Tuệ lại là người lớn lên cùng hắn ta, Cố Trình Diệu cũng không đành lòng để Vân Tuệ đứng một đêm gió lạnh ở bên ngoài, cũng chỉ có thể nói: "Vậy ngươi đến gian phòng bên ngoài chờ đi, ta cần gì sẽ tự mình làm,không cần đến ngươi."

Mặc dù bị đuổi ra khỏi phòng đọc sách, nhưng cũng may không cần trở về. Mặc dù Vân Tuệ không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể thấp giọng đáp vâng. Lúc này nội viện đã khóa cửa, nếu như Vân Tuệ đi về bây giờ, sẽ quấy rầy đến người giữ cửa, nha hoàn bà tử giữ chìa khoá. Đến lúc đó nhiều người la hét ầm ĩ như vậy, chuyện Vân Tuệ tới hầu hạ thế tử lại bị đuổi về sẽ truyền khắp phủ. Cũng may thế tử không cương quyết, mặc dù không thể trở thành người trong phòng thế tử, nhưng vẫn còn thể diện, Vân Tuệ nhẹ nhàng thở ra.

Chờ cho Vân Tuệ đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn ta. Cố Trình Diệu ngồi thất thần trước bàn, quyển sách trên tay một tờ cũng không lật sang trang khác. Cuối cùng hắn ta không thể nhịn được nữa, để sách xuống đi tới trước cửa sổ, dùng sức mở ra.

Gió lạnh gào thét lập tức phả vào mặt, mang theo bọt tuyết làm cho ngọn nến bên trong chụp đèn nhảy lên không thôi. Cố Trình Diệu đứng ở đầu gió, nhìn khung cảnh yên tĩnh ngoài cửa sổ, hiện ra một lớp tuyết phủ dày trên mặt đất, đứng im bất động, thất thần rất lâu.

Thư phòng Cố Trình Diệu sáng đèn, từ nơi này nhìn về hướng bắc, thì có thể thấy trong viện nơi lớn nhất sang trọng nhất phủ Yến vương, cũng đèn đuốc không thôi.

"Thái thốc cư đổi vì thái thốc cửa, âm đức cư càn vì âm đức cửa. Phải một tướng, điđến nước, cờ đen xí kỳ, là vì cảnh cửa." Sau khi Cố Huy Ngạn giải thích xong, hỏi Lâm Vị Hi, "nói như vậy nàng có hiểu không?"

( Mình không hiểu mấy câu kìa là gì á)

Lâm Vị Hi nhếch môi nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng tuyệt vọng lắc đầu: "khônga."

"Những cuốn sách này đều liên quan đến mưu kế, trận đồ, tế văn phải đến mười quyển, nếu không có cơ sở là kỳ môn độn giáp, nghe những cái này quả thật là hơi khó khăn."

Lâm Vị Hi nghĩ thầm, nào chỉ là khó khăn, nàng hoàn toàn là nghe không hiểu.

Lâm Vị Hi đã hối hận, có ngần đó thời gian, nàng cùng Yến vương nói chuyện gì khôngtốt, tại sao phải tự ngược mình làm gì?

Nhưng Yến vương lại là một người làm việc nghiêm túc, có kế hoạch tỉ mỉ. hắn cảm thấy mặc dù nền tàng của học trò có chút kém, nhưng nếu như hắn thay đổi mấy cách giảng, nhất định có thể làm cho Lâm Vị Hi hiểu được. Cho nên Cố Trình Diệu tới giá sách lấy một quyển sách khác, dự định bắt đầu nói từ kỳ môn độn giáp cho Lâm Vị Hi.

Lâm Vị Hi vừa nhìn thấy xấp cổ thư dày trịch kia thì bắt đầu đau đầu, mắt thấy Cố Huy Ngạn đem sách để lên bàn, đang định quay người cầm bút tới, nhất định giảng khôngthông không bỏ qua. Lâm Vị Hi luống cuống, nàng không lo được mặt mũi, lập tức ngồi dậy vượt qua cái bàn, ôm chặt eo Cố Huy Ngạn: "Vương gia, trời bên ngoài tối lắm rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, làm việc khác có được hay không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Thái thốc cư đổi vì thái thốc cửa, âm đức cư càn vì âm đức cửa. Phải một tướng, điđến nước, cờ đen xí kỳ,... —— « Thái Bạch âm phù » quyển 6 Thái Bạch doanh đồ thiên

Quảng cáo
Trước /92 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Sẽ Đuổi Theo Em Hết Cuộc Đời Này

Copyright © 2022 - MTruyện.net