Phụ thân ta là một con quỷ cờ bạc thối nát, đánh cược thua sạch chút hồi môn mẫu thân ta để lại, bắt đầu đánh chủ ý lên người ta.
Lần đầu tiên, ta suốt đêm chạy đến nhà thôn trưởng dập đầu cầu ông ấy ra mặt, ông ra mặt mắng phụ thân ta một trận, lão già chỉ thiên họa địa mà thề không bao giờ đánh bạc nữa, vừa quay lưng đã bán hai mẫu ruộng trong nhà.
Lần thứ hai, ông ta tát ta một bạt tay làm tai trái ta ù ù hai ngày, cướp đi số tiền lớn mà ta đã tích góp được từ việc thêu thùa, lại thua sạch.
Lần thứ ba, ông ta lại vì năm lượng bạc muốn để ta đến Di Hồng Lâu "sống tốt qua ngày"...
Thay vì bị ông ta bán, còn không bằng tự mình bán mình, ta dứt khoát nổi điên trên đường phố, bán mình cho tú tài nhà ở đầu thôn làm thê tử.
Chỗ tốt là, sau này không cần phải làm việc vất vả để phụ thân ta đi đánh bạc nữa, vì nhà tú tài có ba mẫu đất.
Chỗ xấu là trong nhà Tú Tài có một trai một gái do đại ca để lại, còn có một mẫu thân có thân thể yếu ớt nhiều bệnh.
Chỗ không tốt không xấu là, Tú tài đã chec.
Ta vỗ vỗ ngực, không sao hết, thiếu một cái miệng ăn thôi.