Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
#Đến căn cứ#
"Tiểu thư." Khi Sở Hạ Nghi lái xe về đến nhà, đã thấy một hàng người mặc vest đen chỉnh tề, xung quanh còn có không ít vết máu. Một người nói: "Bộ trưởng lệnh chúng tôi tới đón cô."
"Ông ấy đang ở căn cứ à?"
"Vâng. Mời..." Người kia còn chưa nói xong, đã thấy chiếc xe màu bạc phóng vụt đi.
Trong xe mở một bài hát mang đầy sự hoài niệm. Căn cứ mà chính phủ xây dựng ở ngay giữa trung tâm thủ đô - một nơi đã từng rất phồn hoa. Đến giờ này, đường phố hoang vắng, chỉ có chốc chốc thấy vài ba người lính đi loanh quanh, đèn đường đổ ngã, vết máu có mặt ở khắp nơi. Đâu đâu cũng toát một vẻ hoang tàn. Nhưng vẻ hoang tàn lại làm nổi bật thêm một tòa nhà cao lớn màu bạch kim phía trước. Đó chính là căn cứ.
"Cô là ai?" Thanh chắn hiện ra trước xe, khiến Sở Hạ Nghi bắt buộc phải dừng lại. Cô mở cửa xe, bước xuống, lập tức thu hút không ít ánh nhìn.
Lái nguyên một chiếc xe Ferrari, bình thường đã hút mắt, nay giữa mạt thế, nó so với trước còn hút mắt gấp bội. Người bước xuống là một cô gái trẻ, làn da trắng, gương mặt có nét lai tây hút hồn với đôi mắt nâu trầm. Trên người mặc chiếc áo sơ mi kẻ, bên dưới quần jeans xanh, tóc buộc cao, trang phục đầu tóc đều chỉnh tề, thật sự đối lập với những người quần áo tả tơi rách rưới tại đây.
"Tôi là Vấn Hạ."
Lính canh từ lúc nhìn thấy cô, đã biết đây chắc chắn không phải nhân vật bình thường, nghe cô nói vậy, lập tức nhớ đến Vấn Nguyên - Bộ trưởng bộ tài chính, cũng là người đề xuất xây dựng căn cứ ở đây, cho nên hiện tại còn đảm đương cả chức Căn cứ trưởng.
"Ra là Vấn tiểu thư. Thất lễ rồi."
"Không sao." Cô gái thản nhiên cười, sau đó quay lại trong xe, lái xe đi vào bên trong, dần khuất khỏi tầm mắt của mọi người.
oOo
"Tiểu thư, cha cô đang bận, không tiện gặp mặt. Cô cứ ở đây trước đi." Quản lý vừa đi vừa nói, mở cửa một căn nhà.
"Cảm ơn. " Lịch sự đáp lễ, Sở Hạ Nghi kéo vali vào trong nhà. Căn nhà này không thể so với biệt thự mà trước đây cô ở, nhưng đối với mạt thế thì đây đã là tốt rồi.
Phòng khách không rộng lắm, nhưng vì chỉ bày trí một bộ bàn ghế, một cái kệ trên tường cách đó không xa, lại để không ít hoa, nên nhìn cũng thoáng mát. Bên trong là nhà bếp, cũng rất đầy đủ dụng cụ. Trên lầu có ba phòng, Sở Hạ Nghi đẩy cửa vào phòng của mình.
Giường là loại bình thường, nhưng chăn gối nệm đặc biệt mềm mại. Tủ gỗ để quần áo cũng không đến nỗi quá tệ, thêm cả một chiếc bàn kèm gương. Ở mạt thế, căn phòng như này đã là rất tốt rồi.
Không ai ngờ, tốc độ zombie lan lại nhanh đến vậy. Chỉ một tháng thôi, chúng đã lây lan đến khắp trên thế giới rồi.
Tuy rằng đã có rất nhiều người xây dựng căn cứ ngầm, nhưng bọn zombie mấy lần đã chiếm lấy quân khu, để rồi cứ vậy làm nổ bom nổ pháo, hủy đi rất nhiều công trình kiến trúc, căn cứ ngầm, mặc dù bọn chúng cũng chết không ít, nhưng tính ra, loài người vẫn thiệt hại nhiều.
P.s: Cầu cmt