Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(2)
Sở Hạ Nghi sau khi ra khỏi nhà hoang rồi, sờ soạng bản thân, lại không ngờ tới có thể tìm thấy điện thoại trong túi quần. Cô không khỏi có chút bất ngờ, thật không nghĩ tới đám bắt cóc kia lại có thể để lại điện thoại lại, chẳng lẽ không sợ nguyên chủ lén gọi cứu viện hay sao? Nhưng khi mở điện thoại ra rồi, Sở Hạ Nghi mới biết, quanh đây vốn chẳng hề có sóng.
Lực bất tòng tâm, cô cũng chỉ đành tiếp tục đi bộ. Nơi này quả thực chính là đồng không mông quạnh, cỏ dại mọc cao hơn cả nửa người cô, xung quanh thậm chí một con chim cũng không có. Dưới bầu trời gợn mây trắng bồng bềnh cùng với ánh nắng chói chang, Sở Hạ Nghi dù mệt mỏi nhưng vẫn cố chấp đi bộ mà không dùng đến năng lực. Mặt trời càng ngày càng chói chang, mồ hôi Sở Hạ Nghi chảy ướt đẫm hai bên tóc mai và một phần của lưng.
Sau hơn 30 phút đi bộ, đến cuối cùng, Sở Hạ Nghi cũng bắt được sóng, dù khá yếu ớt. Cô lập tức gọi điện thoại rồi tìm một chỗ ngồi nghỉ.
Lại chờ thêm một tiếng nữa, một chiếc Porsche màu bạch kim lóa mắt dừng trước mặt Sở Hạ Nghi, cửa kính xe từ từ hạ xuống, chàng trai đang lái xe quay đầu ra phía cô, gọi: “Chị.”
“Ừ.” Sở Hạ Nghi lãnh đạm đáp một tiếng rồi mở cửa xe bước vào. Người đang lái xe là An Vĩ, em trai ruột của nguyên chủ, cũng là người thừa kế tương lai của An gia. Tuy vậy nhưng thằng em trai này của nguyên chủ xưa nay chỉ quen chơi bời, một chút chí hướng về thừa kế cũng chẳng có. Điều này không khỏi khiến hai vị phụ huynh tức điên lên. Một đứa con gái yên ổn làm thiên kim tiểu thư thì không thích, lại chạy đi lăn lộn trong showbiz làm diễn viên; còn thằng con trai chỉ thích chơi bời, ghét việc công ty, không có chút giác ngộ nào của người thừa kế cả.
An Vĩ vừa nhìn thì chẳng ai nghĩ hắn là kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng cả. Mái tóc đen mềm mượt gọn gàng, bộ vest đen cắt may hoàn hảo đến từng đường kim mũi chỉ phối với cà vạt đỏ, cùng với gương mặt điển trai theo một phong cách lạnh lùng, nhìn bề ngoài thật sự giống như mấy tổng giám đốc vậy. Người khác ăn chơi bình thường nếu không phải quần xanh áo đỏ lòe loẹt thì cũng là quần áo không chỉnh tề tử tế, nào có ai như An Vĩ đâu?
“Sao chị lại lưu lạc đến cái chỗ này vậy?” An Vĩ vừa lái xe vừa hỏi.
“Bị bắt cóc.” An Vĩ này tuy rằng là kẻ ăn chơi, nhưng vẫn là em trai ruột của nguyên chủ, vẫn luôn quan tâm chị gái mình, tình cảm giữa hai người họ xưa nay vẫn rất tốt.
“Bị bắt cóc á?” An Vĩ có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại bà chị mình. Chỉ thấy bà chị này tuy đầu tóc có chút rối, áo có chút nhăn nheo nhưng cả người chẳng thấy tổn hại một chút gì cả. Hừ, lại trêu cậu ta rồi.
“Bắt cóc gì chứ, chị nói chị đóng phim có cảnh bắt cóc còn được. Chị bị bắt cóc mà có thể không tổn hại một chút gì như vậy sao.” Cậu ta tiếp tục lái xe, vừa lái vừa nói.
Sở Hạ Nghi điều chỉnh góc độ, giơ cho cậu ta thấy một mảng lớn phần cổ tay áo nhuốm một màu nâu đen, nói: “Đóng phim có thể có vết này sao?”
An Vĩ liếc nhìn qua kính chiếu hậu, màu nâu đen đập vào mắt, cậu thuận mồm nói: “Vết máu không phải…”
Chưa nói dứt lời, An Vĩ đã đột ngột phanh gấp xe, có chút khó tin quay mặt lại. Đúng, vết máu màu đỏ, không phải là nâu đen. Nhưng máu khi khô thì sẽ là màu nâu đen. Đóng phim trước nay chỉ có máu đỏ, làm gì có máu khô bao giờ. Bà chị này không phải là bị bắt cóc thật ấy chứ? Nghĩ đến đây, An Vĩ giật nảy mình, vội vàng cầm cổ tay cô đưa lên mũi ngửi thử. Máu dù khô nhưng vẫn còn lưu lại chút mùi đặc trưng, An Vĩ đưa sát lên mũi, lập tức bắt gặp mùi máu. Kết quả này không khỏi khiến cậu hoảng hốt, “Chị, sao lại thế này?”
Sở Hạ Nghi thấy An Vĩ cuống cuồng đến mức như vậy thì cũng không muốn trêu đùa cậu nhóc này nữa, giật lại tay mình: “Không phải máu chị.”
“Chị nói thật sao?” An Vĩ không khỏi có chút khó tin, ai biết bà chị này có giấu giếm hắn việc gì không chứ.
Sở Hạ Nghi hoàn toàn nhìn được tâm tư cậu nhóc này, liền vạch cổ tay ra, trên đó hoàn hảo không một vết thương: “Nếu mà giấu mày thì chị còn nói làm gì chứ.”
“Ai biết được chị.” Nhìn thấy cổ tay cô hoàn toàn không một vết xước, An Vĩ tuy rằng không cuống cuồng nữa, tiếp tục lái xe nhưng vẫn đưa cô tới bệnh viện làm kiểm tra. Một tiếng rưỡi sau đó, khi đã cầm kết quả kiểm tra toàn diện là không có việc gì, tâm tình của cậu ta mới hoàn toàn buông lỏng được. Sở Hạ Nghi đi đến từ đằng sau, vỗ vỗ vai cậu ta, “Chị mày thì sao có thể có chuyện gì được chứ.”
“Vậy vết máu kia?” Tuy rằng chị gái cậu ta hoàn hảo không có chuyện gì, nhưng vết máu khô đó hoàn toàn không phải là giả. Theo lời chị ấy thì là máu người khác, nhưng vô duyên vô cớ sao lại có máu người khác trên người?
“Mày không cần biết. Đi thôi.” Nhưng bà chị của cậu hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi. Sau khi đáp xong lập tức đi trước. An Vĩ cũng đành tạm thời bỏ qua chuyện này, đuổi theo bước chị gái mình.