Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hà Hạo Cảnh đúng tình hợp lí: "Trình Dĩnh Doanh, chỉ vì số tiền nhỏ nhặt này mà cô định đi khắp thế giới tìm tôi sao?"
"Tôi không có đi cả thế giới để tìm anh, tôi tìm lớp trưởng Lý, hơn nữa... Hơn nữa 7000 cũng không phải là một số tiền nhỏ." Trình Dĩnh Doanh thấy Hà Hạo Cảnh tức giận nên nghĩ là mình làm sai, chậm rì rì mà giải thích. Bảy ngàn tệ thật sự không phải là số tiền nhỏ, cô có thể dùng năm ngàn trong vòng 4-5 năm.
"Trình Dĩnh Doanh, cô đừng có giả bộ, giày thể thao mà cô đi đã là mấy ngàn, mỗi lần về trường học đều có xe đưa đón, vốn là một tiểu thư nhà giàu, vậy mà mỗi ngày còn giả nghèo đến nhà ăn ăn cơm. Muốn cô cho tôi lộ phí, cô còn kì kèo mãi năm ngàn, lần thứ hai chỉ cho hai ngàn, còn nói là đã hết sức..."
Hà Hạo Cảnh còn nói rất nhiều, chính Trình Dĩnh Doanh còn cảm thấy rối, hắn có ý gì? Cô là tiểu thư nhà giàu khi nào, giày thể thao là quà tặng ở công ty mà chị rút thưởng được, chê kiểu dáng xấu nên mới cho cô; mỗi cuối tuần cô về nhà, Lôi Kiệt Bân trở về nhà ba mẹ ăn cơm, cuối cùng anh đều chủ động đưa cô trở lại trường học. Cứ như vậy mà trở thành nhà giàu thì cũng quá vô lí đi?
"Trình Dĩnh Doanh, cô đúng là đồ vắt cổ chày ra nước, cùng hẹn hò với cô, một chút chỗ tốt cũng không cho tôi. Nhóm bạn gái trước của tôi đều là cho tôi mấy nghìn khối một tháng, còn cô đúng là đồ quê mùa, tôi cầm một chút tiền, liền làm ầm cả lên, thật hối hận khi đã hẹn hò với cô."
"Có bản lĩnh thì mang ghi chép chuyển khoản cho mấy account marketing, tôi sẽ bảo công ty tố cáo cô tội bịa đặt."
Trình Dĩnh Doanh sửng sốt một chút, phục hồi lại tinh thần, liền gọi lại cho đối phương, liên tục đều là "Đô đô đô..."
Bị kéo vào danh sách đen.
Bảy ngàn tệ của cô là phao nước sao? Bảy ngàn tệ này cô phải hỏi ai để lấy lại? Sao cô có thể quen biết một người như thế?
Trình Dĩnh Doanh uể oải ỉu xìu trở về ký túc xá, Sở Văn thấy thế, hỏi: "Dĩnh Doanh, cậu sao vậy?"
Cô lắc đầu: ''Không có gì, chỉ là hơi mệt chút." Leo thang phụ lên giường, đắp chăn ngủ.
Sở Văn nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu còn chưa tắm rửa..."
Không có tiếng đáp lại.
"Ừm..." Trải qua vòng phỏng vấn, quản lí phòng nhân sự lại lật xem sơ yếu lí lịch của Trình Dĩnh Doanh, nói: "Trình tiểu thư phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của công ty chúng tôi, nếu như không có vấn đề gì, thứ hai tuần sau có thể đi làm."
Trình Dĩnh Doanh gật gật đầu: "Cảm ơn."
Quản lí phòng nhân sự tiếp tục nói: "Tôi nói với cô một chút về công việc hiên tại, cô là nhân viên phòng bán hàng, thời gian thử việc là ba ngàn tệ một tháng, làm việc chính thức là năm ngàn tệ một tháng, mặt khác còn có bao cơm, trợ cấp là một ngàn tệ..."
Trình Dĩnh Doanh vừa lòng gật gật đầu, mấy ngày nay đi phỏng vấn công ty đều cho tiền lương thấp, phúc lợi kém, hoàn cảnh công tác cũng rất kém, cuối cùng gặp được một công ty đáng tin cậy như này, thật sự qua may mắn.
"Mỗi nhân viên mới tới đều sẽ có hệ thống huấn luyện theo quy trình, không cần sợ không có đủ kinh nghiệm làm việc."
Trình Dĩnh Doanh gật đầu, cô luôn muốn tìm loại công ty như thế này, huấn luyện trước một thời gian, sau trở về vị trí, như vậy liền kiên định hơn. Mấy công ty phỏng vấn lúc trước đều không có huấn luyện thì đã trực tiếp cho vào làm.
Giám đốc phòng nhân sự: "Công ty chúng tôi huấn luyện một người cũng là đầu tư tài lực với tinh lực, để phòng ngừa nhân viên huấn luyện xong không tiếp tục công tác, công ty sẽ thu trước phí huấn luyện là một ngàn tệ, số tiền này sẽ được trả về sau khi kết thúc thời gian thử việc."
Trình Dĩnh Doanh cảm thấy giám đốc nói rất có đạo lý, gật gật đầu, nhưng có chút khó xử, mấy hôm trước cô làm rơi tiền, Hà Hạo Cảnh lại không trả tiền, mấy hôm nay đều vay tiền bạn cùng phòng ra ngoài ăn cơm, một ngàn rất khó kiếm. Hai bạn cùng phòng đều là con nhà bình dân, có thể cho cô vay mấy trăm tệ sống qua một tháng đã rất tốt rồi.
Trình Dĩnh Doanh hỏi: "Tôi không mang theo nhiều tiền như vậy, để tối nay gửi được không?"
Giám đốc phòng nhân sự vội vàng nói: "Tôi cảm thấy sáng nay cô đưa tiền là tốt nhất, dù sao công tác ở công ty chúng tôi không tồi, rất nhiều người có lí lịch đầu đều xin vào đây. Cô đưa tiền, chúng tôi liền ghi cô vào danh sách nhân viên công ty chúng tôi thông báo tuyển dụng, nếu không lát nữa chúng tôi phỏng vấn một người ưu tú hơn, đủ số lượng, có khả năng cô sẽ bị loại.'
Trình Dĩnh Doanh nghe đến đó cũng rất khẩn trương, sợ không có điều kiện công tác tốt như vậy nữa: "Anh đợi chút, tôi ra ngoài gọi điện hỏi tiền bạn, sẽ trở lại nhanh thôi..."
Quản lí phòng nhân sự gật đầu đồng ý: " Được, cô đi đi.''
Trình Dĩnh Doanh vào trong toilet của office building, cầm điện thoại không biết gọi ai hỏi tiền, đầu tiên chuyện cô làm mất tiền không thể để người trong nhà biết, bằng không sẽ bị mắng; sau đó nhóm bạn học của cô không có ai giàu có, hơn nữa nơi họ thực tập có lẽ cũng yêu cầu đến tiền, phỏng chừng không ai có thể bỏ tiền ra cho cô vay.
Lúc này, Lôi Kiệt Bân gọi điện đến, đúng rồi, cô còn có anh Kiệt Bân là siêu cấp phú hào.
Trình Dĩnh Doanh có chút hưng phấn, nhận điện: "Anh Kiệt Bân..."
Lôi Kiệt Bân có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Sao lại vui vẻ như vậy? Đúng rồi, hôm nay thứ sáu, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi."
"Ừm, được...Đúng rồi, anh Kiệt Bân, có thể cho em mượn một ngàn tệ được không? Tháng sau em trả."
"Được." Lôi Kiệt Bân quan tâm, lắm lời hỏi một câu: "Em vay tiền để làm gì?"
Trình Dĩnh Doanh cũng không hề giấu diếm, nói cho anh: "Hôm nay em đến một công ty phỏng vấn, đãi ngộ cũng không tệ, công ty yêu cầu gửi một ngàn tệ làm phí huấn luyện, đến khi thời gian thử việc kết thúc sẽ trả lại tiền."
Lôi Kiệt Bân cảm thấy may mắn khi có cuộc gọi này, nếu không em gái nhỏ ngây ngốc nhà anh bị người ta lừa: "Dĩnh Doanh, giáo viên không nói cho em biết mấy công ty lấy danh nghĩa công tác lấy tiền là lừa tiền sao?"
Trình Dĩnh Doanh suy nghĩ một chút, hình như có chút vấn đề, mấy công ty có điều kiện kém trước kia, nhân viên bộ nhân sự hỏi các loại vấn đề, đôi khi còn có một sỗ vấn đề rất khó trả lời.
Hôm nay gặp được công ty có phúc lợi tốt này, phỏng vấn rất lưu loát, không đến mười phút liền trúng tuyển làm cô cuối tuần báo tin. Cô không biết làm sao, nhất thời lắp bắp: "Em...Giám đốc kia còn nói..."
Gần đây bán hàng đa cấp cũng quá càn rỡ, Lôi Kiệt Bân sợ cô bị kéo vào một công ty không tốt, bị người khác quấn lấy: "Em đang ở đâu? Anh đến đón em."
Trình Dĩnh Doanh nói địa chỉ: "Em đang ở Thiên Hà Lộ, tòa nhà Cao Phong."
Thiên Hà Lộ ở phụ cận Lôi Kiệt Bân, không đến 15 phút, anh đã lái xe đến dưới office building. Gọi cho Trình Dĩnh Doanh: "Anh ở dưới tầng, em xuống đi."
Trình Dĩnh Doanh vừa rồi trốn trong toilet, biết được Lôi Kiệt Bân tới, vội vàng chạy tới thang máy. Đi đến office building, nhìn thấy bảng số xe quen thuộc liền đi đến chiếc xe màu đen đó.
"Anh Kiệt Bân." Trình Dĩnh Doanh một bên chào hỏi một bên thắt dây an toàn.
Lôi Kiệt Bân hỏi: "Không gặp được ai đúng không?"
Trình Dĩnh Doanh lắc đầu: "Không có."
Điện thoại Trình Dĩnh Doanh vang lên, là số của công ty hôm nay đến phỏng vấn, vang rất lâu, không có hành động tiếp nhận.
Lôi Kiệt Bân: "Không nhận à?"
"Đó là của công ty kia gọi tới."
"Nghe một chút."
"Vâng."
Điện thoại vừa thông suốt, quản lí phòng nhân sự hỏi ngay: "Trình tiểu thư, phí huấn luyện kia cô chuẩn bị như thế nào rồi?"
Trình Dĩnh Doanh uyển chuyển trả lời: "Lý quản lí, tôi cảm thấy tôi không thể đảm nhận công tác, mời quý công ty chọn lương tài khác đi."
"Trời, Trình tiểu thư, sao lại thay đổi, cô không hài lòng công ty ở chỗ nào? Cô trở về văn phòng, chúng ta tiếp tục nói chuyện." Quản lí phòng nhân sự giữ lại.
"Không cần, tôi sẽ không về." Trình Dĩnh Doanh cúp điện thoại.
Lôi Kiệt Bân lấy điện thoại ra, nói: "Em nói tên công ty em vừa phỏng vấn cho anh biết.'
"Công ty Hữu hạn Ánh sao ngũ kim."
Lôi Kiệt Bân nhanh chõng gõ vài chữ, tìm trên baidu một lát, có một số người bị hại nói công ty này lừa gạt lấy phí huấn luyện, đem điện thoại bày ra trước mắt Trình Dĩnh Doanh, chứng minh suy đoán của mình không sai.
"Cảm ơn anh, anh Kiệt Bân." Trình Dĩnh Doanh nói lời cảm ơn, may nhờ anh, nếu không cô đã bị lừa mất một ngàn.
Lôi Kiệt Bân có chút lo lắng, nói: "Lần sau, em muốn đến công ty nào phỏng vấn, nói với anh một tiếng, anh giúp em xem qua."
Trình Dĩnh Doanh gật đầu: "Vâng."
Lôi Kiệt Bân thấy gần đến thời gian cơm trưa, nói: "Đói chưa, chúng ta đi ăn cơm."
Hiện giờ không tìm được việc làm, còn thiếu tiền người khác, Trình Dĩnh Doanh cắn môi hạ quyết định, mở miệng: "Anh Kiệt Bân, có thể cho em vay ba ngàn được không? Em... Em sẽ trả vào hai tháng sau."
"Là sao?" Lôi Kiệt Bân không hiểu ý cô, nhíu mày.
"Em làm mất ví tiền, bên trong có ba ngàn tiền mặt ba cho em làm phí sinh hoạt...Mấy ngày nay đều hỏi bạn cùng phòng tiền ăn cơm, ra ngoài." Cô cúi đầu xuống, nói tiếp: "Anh đừng nói cho ba mẹ em, em sợ bị mắng..."
Lôi Kiệt Bân vừa mới phát hiện hình như cô gầy đi, hóa ra là ăn không ngon, cầm điện thoại chuyển khoản, nói: "Về sau gặp chuyện này, em cứ tìm anh."
"Đinh!" Trình Dĩnh Doanh cầm điện thoại liền thấy thông báo của alipay có thêm năm ngàn, nhắc nhở anh: "Anh gửi nhiều!"
Lôi Kiệt Bân bắt đầu khởi động xe, đến nhà hàng Tâm Nghi: "Nhiều, cho em mượn mua đồ ăn ngon."
Trình Dĩnh Doanh không lên tiếng trả lời, nói: "Chờ em đi làm kiếm tiền, em sẽ trả anh."
"Không cần trả, anh trai em vẫn có tiền."
"Đừng nói không cần trả, nếu không em không nhận tiền." Trình Dĩnh Doanh làm bộ muốn trả lại tiền.
Nha đầu này, rất cứng đầu.
Anh biết, bất đắc dĩ đồng ý: "Từ từ thôi, không cần vội."
Công ty điện ảnh của Lôi Kiệt Bân đang chuẩn bị một phim truyền hình mới, tuy bình thường anh không quản lí công ty này, chuyên tâm sáng tác tiểu thuyết. Nhưng làm giám đốc công ty, có một số trường hợp không đi không ổn.
Mấy ngày này cùng người phụ trách hạng mục của công ty đi gặp vài đối tác đầu tư, không có thời gian đi gặp Trình Dĩnh Doanh. Ban đêm sẽ nhớ tới cô, nhớ tới bộ dáng thiên chân vô tà của cô khi còn nhỏ, đi sau anh gọi "anh trai", làm cho anh rung động.
*Thiên chân vô tà: ngây thơ trong sáng
Nhưng cô đã trở thành bạn gái người khác. Đã có rất nhiều cơ hội để bày tỏ, trách anh mỗi lần đều lùi bước, muốn nghĩ lại một chút, chờ một chút, liền không có kết quả.
Đàm phán công việc đầu tư xong, Lôi Kiệt Bân cùng một số nhân viên công ty đến câu lạc bộ đêm chiêu đãi đối tác, đối phương kêu vài nữ phục vụ tới bồi rượu, người bên công ty Lôi Kiệt Bân đều không có ý kiến. Trong gian phòng này, Lôi Kiệt Bân là người ít tuổi nhất, giống như sinh viên mới ra trường, mấy nữ phục vụ đều cho rằng anh là trợ lí của nhóm người này, phần lớn đều nguyện ý bồi nhóm người cao tuổi giàu có.
Lôi Kiệt Bân cũng không thích chuyện này, chướng khí mù mịt, thời tiết lại lạnh như vậy, còn không bằng ở nhà gõ chữ, nếu không phải bất đắc dĩ anh cũng không muốn xuất hiện ở đây.
Có một nữ phục vụ tới bồi rượu không chen được vào chỗ mấy vị khách giàu có kia, thấy Lôi Kiệt Bân một mình uống nước trái cây, nhìn bộ dáng ngây ngô của anh, có lẽ chức vị cũng không cao, cũng không boa được bao nhiêu tiền, nhưng bộ dáng lại rất đẹp trai, có thể đến nói chuyện.
"A, soái ca, sao lại ngồi nhàm chán như vậy?" Người phụ nữ lả lướt đến bên người anh, chuẩn bị ngồi xuống.
"Không cần thiết đâu, cảm ơn." Lôi Kiệt Bân đưa ngón tay phải chỉ về chỗ náo nhiệt phía trước, ý bảo cô qua đó.
Động tác cầm ly rượu của người phụ nữ cứng ngắc, cho rằng anh không có tiền boa, khôi phục vẻ tươi cười, ngồi ở bên người anh: "Không cần tiền đâu, ông chủ cho rồi."
Phòng huyên náo, cũng không nghe thấy tiếng đập cửa, một người phục vụ đẩy toa ăn bước vào, chuẩn bị để mấy món ăn vặt của khách lên bàn trà.
Lôi Kiệt Bân ngẩng đầu, nhìn thấy người vào cửa, cứng đờ...
Trình Dĩnh Doanh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen cũng cứng lại, anh Kiệt Bân lại đến câu lạc bộ đêm tìm phụ nữ!