Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Huyện Trường Lăng.
Trong phòng bao của Hương Mãn Lâu.
Trên bàn bày đủ loại món ăn ngon, ở giữa còn có một đĩa heo sữa quay thật lớn, khắp phòng bao tràn đầy mùi thức ăn thơm ngon.
Thiếu niên tuấn tú nếm thử một miếng heo sữa quay, chỉ thấy lớp da bên ngoài xốp giòn, mang theo vị thơm ngọt nhàn nhạt như có như không.
Nhưng khi nhớ lại mùi thơm của chén mì vừa rồi, hắn chợt cảm thấy món ngon trước mắt cũng không còn thơm nữa.
Lúc đó rõ ràng hắn là người đầu tiên mở miệng hỏi bà chủ khách sạn, nhưng cuối cùng lại vì cẩn thận nhát gan mà làm lỡ mất cơ hội.
Thiếu niên tuấn tú tên là Quách Dịch Đường, là con trai duy nhất của một vị trưởng lão Y Cốc. Bình thường hắn rất thích ăn uống, vô cùng yêu thích các món ăn ngon.
Hôm nay bởi vì thèm món heo sữa quay của quán rượu này, cho nên sáng sớm hắn đã rời khỏi Y Cốc, cưỡi ngựa đi vào huyện Trường Lăng. Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy chán ngắt và vô vị.
Càng nghĩ hắn càng canh cánh món mì chưa được nếm thử lúc vừa rồi.
Rõ ràng chỉ là một chén mì mà thôi, nhưng không biết vì sao càng nghĩ lại càng không thể quên được.
Hắn ngồi im một lúc, tùy ý ăn một chút đã không thể nuốt nổi nữa.
Hắn chỉ có thể bảo tiểu nhị đóng gói toàn bộ thức ăn rồi dẫn theo hai tùy tùng rời khỏi Hương Mãn Lâu, chuẩn bị cưỡi ngựa quay về Y Cốc.
Hai tùy tùng này đã theo hắn nhiều năm, vừa liếc mắt đã biết suy nghĩ trong lòng hắn, hai người lộ vẻ áy náy.
Hai tùy tùng của hắn là một cao một thấp, một người có dáng người cao gầy, một người là dáng người thấp bé.
Vừa rồi người khuyên can hắn là tên tùy tùng cao gầy, lúc này gã tự trách nói: "Công tử, việc này là lỗi của thuộc hạ, lúc đó thuộc hạ không nên ngăn cản người."
Quách Dịch Đường uể oải lắc đầu: "Cũng không trách ngươi, là do bản thân ta cho nên mới bỏ lỡ cơ hội."
Lúc trở về, hắn vẫn chọn đi cửa nam.
Ra khỏi thành, Quách Dịch Đường cưỡi ngựa đi trên đường lớn, từ xa liếc nhìn khách sạn kia, nhìn thấy có rất nhiều người tụ tập vây xem ở bên ngoài cửa hàng.
Lúc trước những người vây xem cùng hắn cho dù là dân nghèo, là thương đội hay là người trong giang hồ cũng đều nối tiếp bước chân hắn rời đi.
Giờ phút này, ánh nắng rất gay gắt, trên đường cũng dần ít người qua lại, những người này chỉ tò mò nhìn cửa hàng kia một cái rồi tiếp tục lên đường, hoàn toàn không có ý định đến gần cửa hàng kia.
So với vừa rồi, dòng chữ phát sáng chạy trên tấm bảng đã thay đổi: 'Phòng cho khách đã kín, kính mời quý khách vào mua sắm.'
Ngoại trừ dòng chữ thay đổi ra, bên cạnh cửa lớn của khách sạn còn có một cái tủ lưu li, trong ngăn tủ có rất nhiều loại hàng hóa khác nhau, trên bao bì đóng gói viết rất rõ ràng: Mì bò kho, khoai tây chiên vị thịt nướng, băng vệ sinh..
Nhưng cũng chỉ là cái tên mà thôi, trong đó có một số hàng hóa hắn chưa bao giờ nhìn thấy, căn cứ theo tên cũng có thể suy đoán được tác dụng, nhưng không biếu công dụng cụ thể là gì.
Có nên đi qua mua thử hay không?
Hắn nhìn lướt qua cửa sổ của cửa hàng, tất cả đều đóng kín, phản chiếu lại cảnh vật giống như một mặt kính, hắn không thể nhìn rõ tình hình của khách hàng đã vào trọ bên trong.
Nếu đã như vậy..
Thì thôi.
Dù sao bà chủ kia đã nói rõ ràng là loại mì đó chỉ tặng chứ không bán, e là lúc này hắn muốn mua cũng không có để mua.
Chắc hẳn mấy loại mì với đủ loại khẩu vị khắc nhau trong ngăn tủ cũng không phải loại mì bà chủ đã ăn.
Hắn không thể mạo hiểm, hắn từng nghe một người bệnh của phụ thân mình nói, điều quan trọng nhất khi hành tẩu giang hồ chính là cẩn thận, chỉ có học được cách kiềm chế lòng tò mò mới có thể sống lâu.
Quách Dịch Đường cố nhịn không lại gần cửa hàng kia.
Tên tùy tùng cao gầy đề nghị: "Công tử, hay là để thuộc hạ ở lại giám sát khách sạn này."
"Giám sát?" Quách Dịch Đường buồn cười lắc đầu: "Lỡ như là vị kia giận thì phải làm sao? Tốt hơn hết là chờ ngày mai quay lại đây xem thử tình hình."
Người có thể xây dựng một khách sạn như vậy chắc chắn là có mánh khóe làm người bình thường khó mà suy đoán được, hắn còn không dám sai người giở trò để thăm dò chứ nói gì đến giám sát cửa hàng này?
Hắn và tùy tùng cưỡi ngựa chạy như bay về nhà.
Y Cốc cách huyện thành không xa, chỉ một lát sau hắn đã về đến Y Cốc.
Hiện tại trước cửa sơn cốc đang có một đám người xếp thành hàng dài, những người này là bệnh nhân đến Y Cốc tìm thấy chữa bệnh, họ đang chờ đại phu trong cốc ra khám bệnh.
Quách Dịch Đường và hai tùy tùng xuống ngựa, đi đến chốt gác cổng kiểm tra một chút rồi thuận lợi đi vào cốc nhờ lệnh bài đệ tử.
Hôm nay là Tống trưởng lão ngồi khám bệnh trong phòng khám ở cửa cốc, lúc này ông ta đang mất kiên nhẫn nhìn người mập mạp trước mặt: "Loại bệnh nhỏ nhặt như vậy cũng đến Y Cốc? Tự mình đến y quán đi."
Rõ ràng là y quán bình thường cũng có thể chữa trị, nhưng người này cứ nằng nặc chạy đến Y Cốc làm lãng phí thời gian và công sức của ông ta.
Thật ra Y Cốc cũng có rất nhiều y quán và hiệu thuốc, đại phu cũng là đệ tử Y Cốc, nhưng người này lại không chịu đến những y quán đó, nhất quyết chạy đến Y Cốc chỉ vì chút bệnh nhỏ này, nên hiển nhiên nhiên Tống trưởng lão sẽ không cho gã sắc mặt tốt.
Các bệnh nan y hiếm có còn chưa nghiên cứu, ông ta không muốn phí thời gian và công sức cho những căn bệnh bình thường này.
Gã mập đi khám bệnh cười nói: "Ngài xem, ta đã lỡ tới đây rồi, chi bằng ngài cứ trực tiếp kê đơn thuốc cho ta đi."
Tống trưởng lão xua tay: "Lôi đi, người tiếp theo."
Lập tức hai người trong số tùy tùng bên cạnh ông ta đi tới kéo gã mập ra khỏi Y Cốc.
Gã mập khóc không ra nước mắt, nhưng nhìn người gác cổng và hàng người dài kia, gã tự hiểu mình không phải đối thủ của bọn họ, đành phải hậm hực quay người rời đi.
Thấy Tống trưởng lão có tâm trạng không tốt lắm, Quách Dịch Đường không dám đi qua chào hỏi, vội vàng dẫn theo hai tên tùy tùng quay về trước.
Ở phía trước không xa là rất nhiều nhà ở được cây cối vây quanh, đây là nơi bệnh nhân sinh sống và dưỡng bệnh. Nhưng nhà ở có hạn, chỉ có người bị bệnh nặng mới được vào đây ở lại.
Khi Quách Dịch Đường đến gần khu nhà ở thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn cúi đầu dùng tay áo che mặt, quay người lon ton chạy về hướng khác.
Nhưng mà hắn vẫn bị nhận ra, gương mặt hai tùy tùng ở phía sau đã bán đứng hắn.
"Quách Dịch Đường! Con đứng lại đó cho ta! Có phải sáng sớm hôm nay con lại lén chạy ra ngoài ăn uống thả cửa không?" Người mắng hắn chính là một người đàn ông trung niên hơi béo, gương mặt tròn tròn, tay cầm theo một hòm thuốc.