Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng từ sau khi chuyện này xảy ra, giữa Tống Hà cùng Vương Tĩnh Ninh bắt đầu sâu xa.
Tống Hà bắt đầu không xa không gần đón Vương Tĩnh Ninh tan tầm.
Hắn chưa bao giờ nói gì, cô ấy cũng không bao giờ hỏi một câu.
Nhưng mỗi ngày, hắn đều xuất hiện trên con đường kia vào giờ cô ấy tan tầm, cứ xa xa đi theo cô.Hắn luôn tỏ ra mình vô tình đi ngang qua đây mà thôi, nhưng lại làm cho cô ấy cảm thấy an toàn rất nhiều.Chỉ là, bọn họ trước sau không nói với nhau một câu nào.
Sau đó, Tống Hà bỏ nhà trốn đi, đến khi quay trở về nhà, cha mẹ cùng em gái ruột đều chỉ còn là bài vị trên bàn thờ.
Tống Hà quỳ gối giữa sân, hắn nặng nề dập đầu của mình xuống nền đất lạnh.Ngay sau đó, hắn lại biết được một tin tức, nhà họ Vương bên cạnh ngày hôm nay sẽ gả con gái.
Nghe nói con rể là một kẻ nhà giàu mới nổi người địa phương.
Lúc mà Tống Hà quỳ gối trong sân bi thương vì cái chết của cha mẹ cùng em gái, thì hàng xóm cách vách khua chiêng gõ trống, nổi pháo mừng vui.Nước mắt hắn từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, lỗ tai hắn rõ ràng nghe thấy từng tiếng vui mừng của người nhà họ Vương ở bên cạnh.“Chú rể tới! Ha ha, chú rể tới đón cô dâu!”Trong lòng hắn, đau như bị dao cắt, nhưng giây tiếp theo, Vương gia đại loạn!“Cô dâu tự sát! Làm sao bây giờ? Này cô dâu như thế nào tự sát!”“Nơi này có thư tuyệt mệnh để lại! Trời ạ, nơi này có thư tuyệt mệnh a! Cô dâu nói, cô ấy không muốn lấy chồng, nhưng ba mẹ cô ấy lại bắt cô ấy phải lấy chồng! Thật là một cô gái quá đáng thương!”“Còn có thể cứu chữa sao? Không cứu được rồi ! Tay đều đã lạnh!”“Tĩnh Ninh a, con gái của mẹ a! Sao con lại ngu như vậy a!”Tiếng khóc, tiếng kêu rên truyền đến, Tống Hà đứng lên, hai mắt đỏ máu đi đến trước cửa nhà họ Vương.
Hắn vọt vào trọng, đem toàn bộ nhà cửa nhà họ Vương đập cho nát như.
Toàn bộ vật có màu đỏ vui mừng đều nát.Hắn đưa ra lý do, Vương gia quá ồn ào, ảnh hưởng an tĩnh của hắn.Mà từ đó về sau, Tống Hà hoàn toàn hắc hóa, trở thành một tên lưu manh chân chính..