Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 125
Tạ Minh Thành đứng ở bên cạnh suýt nữa nhìn không nổi bộ dáng giả tạo của cậu bé.
Trước kia thằng nhóc này rất kiêu ngạo ai cũng không ôm, ngay cả bố ruột là anh cũng vậy.
“Ôm cái gì, tự mình đi đi, không có chân sao?” Diệp Mai Hoa không để ý tới anh ấy lập tức ôm lấy Tạ Bách An, cân nhắc cân nặng một chút, có chút lo lắng nói: “Vẫn là quá gầy, phải ăn nhiều hơn một chút” Tạ Bách An ngoan ngoãn nằm sấp trong lòng cô, tham luyến cảm nhận được cái ôm thuộc về mẹ, vành mắt hơi đỏ lên.
Cậu bé rất muốn mở miệng gọi mẹ, nhưng bố nói không được, còn chưa đến lúc đó, không thể gọi.
Diệp Mai Hoa chỉ cho răng Tạ Bách An thật sự khó chịu, vội vàng thúc giục: “Tạ Minh Thành, chúng ta mau đi thôi, bộ dáng Bách An thật sự không thoải mái” Tạ Bách An rất phối hợp rên rỉ vài tiếng, đổi lại được Diệp Mai Hoa nhẹ nhàng võ nhẹ vào lưng yêu thương vuốt ve.
Tạ Minh Thàh nhìn cậu bé thật sâu nhưng lại không nói gì.
Hai người dẫn Tạ Bách An đến bệnh viện, Diệp Mai Hoa vốn định thoát thân đi xem tình hình của Trúc Nhã nhưng Tạ Bách An lại quấn quýt muốn đi theo.
Tạ Bách An đã sớm muốn nhìn thấy em gái, cho nên ầm ï muốn đi.
Tạ Minh Thành cũng bất ngờ không đưa ra ý kiến.
Diệp Mai Hoa đành phải kéo một lớn một nhỏ hai cái đuôi đến phòng bệnh của Trúc Nhã.
Trúc Nhã đang vẽ tranh thì nhìn thấy bóng dáng mẹ, lập tức buông cọ vẽ xuống, từ trên giường bò xuống.
“Mẹ ơi!” Diệp Mai Hoa đưa tay ôm lấy cô bé, hôn một cái.
“Trúc Nhã có uống thuốc đúng giờ không?”
“Có ạ! Chú bác sĩ nói rằng con rất ngoãn, còn nói cơ thể của con sẽ dần dần trở nên tốt hơn!” Diệp Mai Hoa hé miệng, trong mắt cũng mang theo ý cười.
Trúc Nhã nghiêng đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy anh trai nhỏ Bách An, cô bé chớp chớp mắt, chậm rãi hô: “Anh trai nhỏ sao?” Tạ Bách An nhất thời mặt mày nở nụ cười, cũng quên mình còn phải giả bệnh, khẩn trương nói ra một câu: “Xin chào, Trúc Nhã” Diệp Mai Hoa buông Trúc Nhã ra, nói: “Anh trai nhỏ của con đến thăm con, còn có chú Tạ” Trúc Nhã vui mừng không biết trời đất, sống động nhảy nhót, một bên chào hỏi Tạ Minh Thành, một bên kéo anh trai nhỏ Bách An đến thăm bộ sưu tập đồ chơi của mình, còn có bức tranh mình đang vẽ.
Diệp Mai Hoa nhìn hai đứa nhỏ, ý cười khóe miệng không dừng lại được, nhưn càng nhìn cô ấy càng phát hiện có gì đó không ổn.
Hai đứa trẻ trông rất giống nhau.
Lúc trước Trúc Nhã bởi vì bệnh tật trên mặt thường mang theo bệnh trạng, cho nên cũng không rõ ràng, hiện tại bởi vì loại thuốc mới điều trị bệnh tình của cô bé giảm bớt rất nhiều, sắc mặt đã tốt hơn một chút.
Nhìn như vậy, hai đứa nhỏ này quả thật có chút quá giống nhau, tuổi cũng không sai ăm.
Chẳng lẽ thật sự là bởi vì cô ấy và Diệp Mai Nhung là quan hệ chị em cùng bố khác mẹ, cho nên con của hai người mới có khuôn mặt tương tự sao?
Diệp Mai Hoa miễn cưỡng dùng cái cớ này để thuyết phục bản thân, nhưng không thuyết phục được Dương Ngọc San bên cạnh.
Kể từ khi bọn họ đến, Dương Ngọc San vẫn im lặng không nói gì, cô ấy nhìn hai đứa nhỏ nói với Tạ Minh Thành: “Anh Tạ, có thể nói chuyện được không?” Tạ Minh Thành nhìn về phía Dương Ngọc San, hơi chân chờ một chút nhưng vẫn đồng ý, nhấc chân đi ra ngoài.
Dương Ngọc San cũng đi theo.
Diệp Mai Hoa mải nhìn hai đứa nhỏ nên nhất thời không chú ý tới hai người họ đã đi ra ngoài.