Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 156
Nếu bị hai đứa nhỏ đồng thời xông tới như thế, cơ thể của cô chắc chắn là không thể chống đỡ nỗi, sẽ ngã nhào xuống đất!
Vào thời khắc mấu chốt, chú Chung chẳng biết từ đâu xuất hiện lập tức dùng tốc độ kinh người phóng tới kéo bọn nhỏ tách ra hai bên.
Mặt Bách An mếu máo, không vui hỏi lại chú ấy.
“Ông Chung, tại sao ông lại ngăn cản cháu?”
Chú Chung đầy ôn nhu lên tiếng.
“Thân thể cô Diệp không được khỏe, cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ không nên vội vàng chạy tới như vậy, hơn nữa, giáo viên dạy lễ nghỉ nhìn thấy hành động này của hai người ắt sẽ buồn lắm!”
Ngay khi chú Chung vừa nhắc đến vị giáo viên dạy lễ nghỉ kia, hai đứa nhỏ lập tức đứng thẳng người đi vào khuôn phép.
Diệp Mai Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ, chắc chú Chung đã tinh ý phát hiện ra tình hình của cô rồi.
Nhưng đồng thời cô cũng sợ, sợ không biết chú ấy lại hiểu lâm mình là loại người có ý đồ.
Trúc Nhã đầy vẻ lo lắng hỏi cô.
“Mẹ! Hôm nay mẹ không khỏe sao? Mẹ có cần kêu bác sĩ đến khám bệnh không?”
Bách An cũng chen vào.
“Mẹ ơi, sắc mặt của mẹ rất tái nhợt, tối qua mẹ ngủ không ngon sao? Hôm nay bố trước khi đi còn dặn dò bọn con không được đi quấy rầy mẹ, mẹ bệnh nặng lắm sao?”
Nhắc đến Tạ Minh Thành, sắc mặt của Diệp Mai Hoa càng xấu hơn, cô cố gắng giả vờ tỏ vẻ không sao và nói với bọn nhỏ.
“Không sao đâu, mẹ chỉ hơi đau đầu thôi, chắc hôm nay mẹ không thể nấu cơm cho hai đứa rồi”
“Không sao đâu! ông Chung sẽ sắp xếp đầu bếp! Nhất định hôm nay con sẽ cố gắng ăn nhiều một chút!”
Bách An lém lỉnh giơ tay ra làm hành động bảo đảm.
Trúc Nhã bên cạnh cũng cười nói.
“Mẹ mau về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi ạ!”
Trước ánh mắt hồn nhiên, ngây thơ của hai đứa trẻ, Diệp Mai Hoa không thể kháng cự được liền nhanh chóng xoay người về phòng.
Cô quay lại phòng thì trùng hợp điện thoại di động có người gọi tới.
Nhìn thấy tên người gọi, cô suýt chút nữa là đánh rơi điện thoại xuống đất, cuối cùng cũng cố gắng đè nén sự chán ghét trong lòng mà nhấn phím bắt máy.
Giọng nói trầm thấp của Tạ Minh Thành vọng ra.
“Cô tỉnh rồi à?”
“Ừm…”
“Không thoải mái thì kêu chú Chung gọi bác sĩ cho cô.”
“Không cần đâu!”
Loại chuyện này mà cũng gọi bác sĩ, mặt mũi của cô đều sẽ mất hết, mấy đứa nhỏ sẽ nhìn cô thế nào?
“Nếu như đã không có chuyện gì rồi, buổi trưa đưa cơm đến đây cho tôi”
Diệp Mai Hoa nắm điện thoại, cắn răng nói: “Tôi không qua đó được”
“Sẽ có tài xế đưa cô đến”
“Tạ Minh Thành, tôi…”
“Tôi không muốn nghe thấycô từ chối đâu”
Diệp Mai Hoa hận không thể ném điện thoại đi.