Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 176
Giờ khắc này, Diệp Văn Quân càng muốn tin tưởng là lòng tốt của ông ta bị phụ lòng chứ không muốn tin tưởng người vợ của mình muốn ông ta chết.
“Bố bảo con quỳ xuống!”
“Bốp!”
Cây gậy nặng nề đánh vào đầu c ối Diệp Mai Hoa, một trận đau nhức đánh tới, hai đầu gối của cô cong lên trực tiếp quỳ trên mặt đất, xương cốt tựa như vỡ vụn vì đau đớn.
Diệp Mai Hoa cắn chặt môi dưới muốn đứng dậy nhưng đầu gối đau đớn ngay cả động tác này cũng không làm được.
Sau đó, một loạt đòn roi rơi trên lưng cô.
Lực đánh rất lớn, nhưng đau đớn trên cơ thể cô lúc này không bằng vết thương ở trong lòng.
“Con đã phạm sai lầm lớn! Năm đó khi bố đón con trở về, bố đau khổ dạy dỗ con! Sao con lại thành ra thế này?”
“Gây chuyện chạy trốn, chết không nhận sai, hãm hại em gái, ghi hận mẹ kế, chấp nhận sa ngã, chưa lập gia đình đã sinh con, đây là bố dạy con sao? Diệp Mai Hoa, sao con lại không hiểu chuyện như vậy!”
“Xin lỗi, xin lỗi mẹ con ngay!”
Diệp Mai Hoa nhìn Vu Thúy Bình vẻ mặt rất đắc ý, hai tay nắm chặt, từ cánh môi thốt ra một câu.
“Bà ấy không phải là mẹ con, cũng sẽ không bao giờ!”
Câu này nói ra đổi lại là bị nhiều gậy hơn đánh xuống.
Diệp Văn Quân tức giận đến tàn nhãn, ngay cả xuống tay cũng không phân biệt nặng nhẹ, trong mắt ông ta hiện ra hình ảnh Hứa Thanh Nhàn năm đó cũng quật cường phản kháng với ông ta như vậy, thậm chí không muốn cúi đầu.
Trong lúc nhất thời, cơn giận mới chồng lên hận cũ, Diệp Văn Quân quên mất Diệp Mai Hoa cũng là con gái mà ông ta đã từng tự hào.
Diệp Mai Hoa đau đến khom lưng, thân thể run rẩy, môi dưới bị cắn đến chảy máu cũng không buông lỏng.
Cuối cùng Diệp Văn Quân tỉnh lại thân thể không có bao nhiêu khí lực, dừng tay lại tức giận nói: “Nhốt nó lại! Không có mệnh lệnh của tôi không được thả ra!”
Vu Thúy Bình giả vờ nói: “Văn Quân, anh đừng tức giận, Mai Hoa đã biết sai, hơn nữa chúng ta cũng không thể nhốt con lại, điều này không tốt”
“Tại sao không tốt? Nó là con gái tôi! Tôi không dạy tốt nên tôi có trách nhiệm!”
“Con bé vẫn còn con nhỏ cần phải chăm sóc, đúng là, cuộc sống thật khổ cực”
Sau khi nghe xong Diệp Văn Quân nghĩ đến chuyện chưa lập gia đình nhưng đã sinh con càng tức giận hơn, hai tay run rẩy một chút, giận dữ nói: “Đứa con hoang nào! Tôi không chấp nhận nó! Nhốt Mai Hoa vào phòng không để nó ra ngoài!
Mau gọi người tới! Danh tiếng của nhà họ Diệp không thể bị hủy hoai!”
Vu Thúy Bình hài lòng, tìm người giúp việc nhốt Diệp Mai Hoa đang nửa sống nửa chết lên phòng trên lầu.
Đợi Diệp Văn Quân bình phục một chút, trâm giọng nói: “Thúy Bình, đi tìm bác sĩ”
Vu Thúy Bình lập tức trong lòng không thoải mái, xem ra cho dù cho Diệp Mai Hoa có tội danh như vậy nhưng trong lòng người làm bố này còn có một chút địa vị, còn nhớ rõ mời bác sĩ.
Mặc dù Vu Thúy Bình không vui vì Diệp Mai Hoa không bị đánh chết, nhưng cũng không muốn mất đi vẻ ngoài người mẹ hiền từ của mình, lập tức đáp ứng.
Dù sao thì khi nào bác sĩ đến không phải là bà ta có thể kiểm soát.
Tối hôm đó, Diệp Mai Hoa vẫn không trở về.