Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 184
“Báo thù sao?”
Tạ Minh Thành nhếch khóe môi của mình nói: “Cô chắc chắn sẽ thích nó. Bây giờ thì đừng nói gì cả”
Diệp Mai Hoa nghe lời liền không dám nói gì nữa, cũng không muốn tiếp tục chọc giận người đàn ông này.
Bởi vì vết thương trên người còn chưa khỏe, trên cơ thể để lại rất nhiều vết sẹo, cho nên quần áo cô mặc là một chiếc váy ren dài tay, lộ ra cái cổ dài hoàn mỹ.
Tóc được búi cao, cả khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ nhàng khiến tổng thể trở nên xinh đẹp lạ thường.
Chiếc váy dài đến mắt cá chân được điểm xuyết những sợi kim tuyến lấp lánh, thanh lịch và tri thức, trên người cô toát ra vẻ quyến rũ động lòng người.
Khi Tạ Minh Thành nhìn thấy Diệp Mai Hoa đi ra, ngón tay đang lật tạp chí dừng lại một chút, như không có việc gì nói: “Ừm, cái này”
Diệp Mai Hoa choáng váng chưa kịp phản ứng đã bị anh mang đi, chờ khi lên xe mới nghĩ đến chuyện muốn hỏi: “Anh muốn đưa tôi đến bữa tiệc nào?”
“Bà cụ nhà họ Tạ”
“Bà cụ nhà họ Tạ, bà anh sao?”
Diệp Mai Hoa kinh hãi thất sắc, hận không thể nhảy xuống xe ngay lập tức.
“Anh đưa tôi đến một bữa tiệc lớn như vậy để làm gì? Anh nên mang theo Diệp Mai Nhung mới đúng.”
Tạ Minh Thành liếc mắt một cái, mặt mày mang theo một tia lệ khí, nói: “Tôi sẽ không nể mặt bà ấy”
Diệp Mai Hoa lập tức hiểu, Diệp Mai Nhung cùng bà cụ bên kia đi rất thân thiết, mà Tạ Minh Thành chán ghét bà cụ cho nên nghĩ đến dùng cách này để làm mất mặt bà cụ.
Còn cô chẳng qua là anh tiện tay lợi dụng một chút, dù sao cũng không có gì hài hước bằng việc mang chị gái của vợ chưa cưới đến tham dự yến tiệc.
Diệp Mai Hoa thở dài một hơi, tự mình chảy ra một giọt mồ hôi lạnh.
Tạ Minh Thành người này không suy nghĩ theo cách bình thường, cô cho tới bây giờ đều không ngăn cản được.
Xe rất nhanh lái đến nhà thờ tổ, căn nhà này vốn do Tạ Minh Thành lấy được, nhưng sau đó bởi vì một số chuyện dẫn đến bà cụ một lần nữa cướp đoạt trở về.
Vì thế, Tạ Minh Thành nảy sinh tức giận rất lớn.
Một lần nữa trở lại chỗ này, toàn bộ quá trình sắc mặt của anh cũng không có dễ nhìn, nếu như là người khác chỉ sợ đã sớm run rẩy, mà Diệp Mai Hoa kỳ lạ phát hiện mình hình như có chút quen với dạng vui buồn thất thường của anh.
Khả năng thích ứng của con người là quá tốt.
“Xuống xe đi”
Diệp Mai Hoa đi theo xuống xe, bởi vì vết thương chân chưa khỏi hẳn cho nên cô không mang giày cao gót, mà là mang giày phẳng thoải mái, cho nên thấp hơn Tạ Minh Thành một cái đầu.
“Đau sao?”
Có lẽ chú ý tới tư thế đi bộ của Diệp Mai Hoa có chút kỳ lạ, Tạ Minh Thành nhíu nhíu mày hỏi.
“Một chút”
“Vẫn chưa khỏi hoàn toàn sao?”
Sợ anh lại tức giận, Diệp Mai Hoa cắn răng nói: “Cũng không đau lắm, chúng ta đi thôi”
“Hừm, năm lấy”
Anh cong cong cánh tay, ý bảo Diệp Mai Hoa kéo lên.
Giữa đau đớn và ngượng ngùng, Diệp Mai Hoa quyết đoán lựa chọn cái sau, da mặt dày đưa tay qua, trọng lượng nghiêng nghiêng quả thật là thoải mái không ít.