Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 205
“Đợi anh khỏi bệnh rồi lại nói những lời đó”
Tạ Minh Thành mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Diệp Mai Hoa, dùng khí lực năm chặt.
Diệp Mai Hoa nhịn đau, nói: “Anh có thể làm gãy cánh tay tôi, tôi không nấu cơm được nữa, Bách An và Trúc Nhã sẽ đói bụng, anh làm Trúc Nhã thất vọng một lần, còn muốn làm con bé thất vọng lần thứ hai sao?”
Những lời này khiến động tác của Tạ Minh Thành cứng ngắc.
Anh nghiến răng nói: “Cô đang đe dọa tôi sao?”
Diệp Mai Hoa nhịn xuống ý cười, nói: “Trúc Nhã tối qua rất bưồn, còn trốn trong chăn khóc”
Tay năm lấy cô càng siết chặt hơn.
Vì vậy, anh phải có thái độ tốt hơn và đưa con bé ra ngoài chơi, nếu không con bé sẽ lại âm thầm ngồi khóc”
Sức lực nắm cổ tay cô giảm đi rất nhiều.
Giọng điệu của Tạ Minh Thành mang theo uy hiếp, nói: “Lá gan của cô dạo này lớn hơn không ít, còn dám ra lệnh cho tôi, cô…”
Lời còn chưa nói xong, Diệp Mai Hoa thừa dịp anh mở miệng lập tức đút một thìa cháo vào.
Tạ Minh Thành trợn to mắt tràn đầy khó tin, vốn định trực tiếp phun ra nhưng mùi vị nơi đầu lưỡi khiến anh không làm ra động tác này.
Hôm qua bận rộn cả một đêm anh không có gì để ăn, bụng rất đói, nhưng không có ý muốn ăn gì cả, giờ phút này nếm một ngụm sau đó lại không nỡ nôn mửa.
Diệp Mai Hoa nhìn vẻ mặt anh như vậy thở phào nhẹ nhõm, lại múc thêm một thìa, nói: “Dùng nấm tươi băm nhỏ nấu cháo, hương vị cũng không tệ lắm, anh ăn thêm một ít đi”
Tạ Minh Thành không nói gì, chỉ im lặng ăn.
Diệp Mai Hoa từng ngụm từng ngụm cho ăn, nửa bát cháo rất nhanh trống rỗng.
Nhưng Tạ Minh Thành vẫn chưa ăn đủ, chế giễu nói: “Chỉ có một chút như vậy sao? Nhà họ Tạ không đến mức bạc đãi cô cơ mà”
Diệp Mai Hoa không để ý đến sự nhạo báng của anh, nói: “Không thể ăn quá nhiều, tiêu hóa không được, anh nằm sẽ không thoải mái, uống thuốc trước đi”
Tạ Minh Thành nhíu nhíu mày nhìn viên thuốc, cuối cùng dưới ánh mắt thúc giục của Diệp Mai Hoa anh vẫn nuốt xuống.
Uống thuốc xong Tạ Minh Thành buông lời ác độc nói.
“Diệp Mai Hoa, cô đúng là muốn chết”
“Đúng, tôi đang tìm cái chết, đợi khi anh khỏi bệnh tôi sẽ tiếp tục tìm chết”
Nói xong mạnh mẽ ấn anh xuống giường bắt anh nằm xuống, lúc này Diệp Mai Hoa không sợ anh chút nào.
Tạ Minh Thành bị bệnh giống như một con hổ giấy, nhìn thì hung dữ nhưng thực sự rất dễ nói chuyện.
Khi cô đắp chăn xong chuẩn bị đứng dậy, Tạ Minh Thành nhắm mắt lại phun ra một câu: “Ở lại đây”
“Tôi ở lại đây để làm gì?”
Tạ Minh Thành kéo khóe môi, gợi lên một nụ cười không rõ ý tứ, nói: “Không phải cô thích chăm sóc bệnh nhân sao?
Vậy thì ngồi đây”
Chú Chung lập tức khom người, nói: “Cậu chủ, tôi lui ra ngoài trước, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt”