Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 233
Diệp Văn Quân chau mày thật mạnh, khẩu khí không tốt nói: “Con ở đây làm gì?! Con cuối cùng cũng chịu về nhà rồi sao? Huênh hoang lâu như vậy rồi, trong mắt con còn có người bố này không!”
Trịnh Mẫn Tiên ngạc nhiên há hốc mồm, nhìn Diệp Mai Hoa, lại nhìn Diệp Văn Quân, nói: “Mai Hoa, ông, ông ấy là bố của cô sao?”
Diệp Mai Hoa nhỏ tiếng nói: “Ừ, nhưng đã cắt đứt quan hệ”
Diệp Văn Quân nói: “Hỗn láo! Lời nói trái đạo lí này là lời con có thể nói sao? Mai Hoa, con khiến bố thất vọng quá rồi!”
Diệp Mai Hoa cong môi lên, nói: “Con khiến bố thất vọng rất nhiều lần rồi. Bố chưa bao giờ tin tưởng qua con”
“Con thái độ này là sao chứ? Bố là bố của con!”
Diệp Mai Hoa không muốn tiếp tục dây dưa nữa, vội vàng nói: “Mẫn Tiên, đi thôi”
Trịnh Mẫn Tiên cũng cảm thấy nơi này không tiện ở lâu, liền gật đầu.
Diệp Văn Quân cuối cùng cũng hiểu: “Đợi đã! Con là nhân viên của An Tín?”
Diệp Mai Hoa không có trả lời, nhưng Diệp Văn Quân đã khẳng định, trong mắt ông ấy đã lóe qua niềm vui, nói: “Đúng lúc lắm! Mau giúp công ty của bố! Để An Tín chấp thuận phương án này!”
Từ khi Diệp Mai Hoa biết, người bố bản thân luôn tôn sùng rất có thể không phải là dạng đó, toàn bộ bộ mặt của Diệp Văn Quân đều khiến cô cảm thấy xa lạ.
“Con không phải là chuyên gia phân tích của An Tín, con không thể làm chủ được”
Diệp Văn Quân chau mày, nói: “Con không thể nghĩ cách sao? Đây là tâm huyết của bố, con thân là con gái của nhà họ.
Diệp, làm gì mà có chút chuyện này cũng không làm được?”
Trịnh Mẫn Tiên nghe xong rồi tức giận, nói: phương án này không phải do một người quyết định, nó cần nhiều bộ phận phân tích kế hoạch tổng thể mới được!”
ân cho bố sao? An Tín không đồng ý, con không biết đi cầu xin sao?”
Nhìn đi, đây chính là người bố lộ bộ mặt thật.
Có thể, trong mắt ông ấy, bản thân vẫn luôn là người không có quan hệ huyết thống, là người con gái nuôi có thể chà đạp bất cứ lúc nào.
“Con quỳ xuống cầu xin bọn họ, chẳng qua là ra tay giúp đỡ, việc này đối với An Tín rất là đơn giản mà! Con đi cầu xin bọn họ đi!”
Diệp Mai Hoa tự cười nhạo bản thân, nói: “Xin lỗi, con chỉ là người của phòng biên soạn, lời của con, không có ích gì”
Diệp Văn Quân tức đến toàn thân run rẩy, dưới sự tức giận, trực tiếp đạp vỡ ly nước.
Trịnh Mẫn Tiên thấy cảnh tượng này, chủ động nói: “Mai Hoa, tôi ở bên ngoài đợi cô, cô, cô xử lý xong thì tìm tôi”