Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời Lễ kinh ngạc không phải vì khuôn mặt của anh, rốt cuộc thì mỗi nam phụ ở từng thế giới đều có cùng một khuôn mặt và tên giống nhau.
Không sai, nam phụ ở thế giới này, cũng tên là Thẩm Kinh Diễn.
Nghe nói là để tránh cho người làm nhiệm vụ xuyên qua quá nhiều thế giới, sẽ lẫn lộn khuôn mặt của nam phụ, cho nên giả thiết như vậy, nhưng hình tượng nhân vật sẽ bị thay đổi do người đặt trong sách, còn những thứ khác thì không thay đổi.
Tên và ngoại hình của người thực hiện nhiệm vụ cũng giống nhau, phù hợp với hình dáng ở thế giới thực, giống như Thời Lễ mặc kệ xuyên đến thế giới nào đi chăng nữa, hay vào nhân vật nào, thì tên, ngoại hình và diện mạo đều sẽ giống nhau.
Thời Lễ cảm thấy như vậy rất thuận tiện, không cần lo lắng mình sẽ gọi sai tên mà còn có thể nhanh chóng xác định được vị trí mục tiêu trong đám đông.
Sở dĩ hiện tại cô bị sốc không phải vì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, mà là bởi vì khuôn mặt quen thuộc này và người đàn ông trong trí nhớ của cô hoàn toàn không giống một người.
Nam phụ trong trí nhớ của cô, tóc thường xuyên lộn xộn, luôn thích mặc những loại quần áo phá cách kỳ lạ, luôn luôn phô trương và ngỗ ngược, nhưng người trước mắt này, cặp kính vàng trên sống mũi làm nhu hòa đôi mắt, lộ ra một loại cảm giác ấm áp trưởng thành, tỉ mỉ trong mọi thứ từ giày dép đến tóc, thậm chí cả áo blouse trắng..
Vâng, áo blouse trắng.
Người có thể xuất hiện trong công ty sinh học này, hoặc là cùng đường giống cô, hoặc là nhân viên của công ty này, hay là nghiên cứu viên linh tinh.. Chẳng sợ quy tắc của thế giới này và thế giới hiện thực không giống nhau, nếu muốn làm công việc học thuật tương đối như thế này, trước tiên cũng nên có một cái bằng cấp tốt, đúng không?
Thời Lễ thật sự nghĩ không ra, nam phụ ở thế giới này chăm chỉ học tập thi đại học sẽ là bộ dáng gì, nhưng xem cách ăn mặc của anh, xác thực chính là nhân viên của công ty này.
Cô ngơ ngẩn nhìn Thẩm Kinh Diễn, sau khi gọi tên anh xong, cô rốt cuộc cũng không nói thêm được gì nữa.
Sau khi nghe thấy giọng nói của cô, Thẩm Kinh Diễn dừng lại một chút, theo thanh âm nhìn đến cô, sau khi nhìn thấy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lúc lâu có chút ngập ngừng hỏi: "Thời Lễ?"
Thời Lễ hoàn hồn, vội nhìn vào đôi mắt anh: "Đúng vậy, em là Thời Lễ."
Nam phụ giá trị cừu hận: 20%
Hả? Thời Lễ còn cho rằng mình bị hoa mắt, xoa xoa đôi mắt nhìn lại, vẫn là 20%.. Thế tại sao lại thấp như vậy, hệ thống lại lỗi? Thời Lễ dâng lên nghi hoặc, trong đầu liền lập tức có đáp án:
Hệ thống không mắc sai lầm, giá trị cừu hận của nam phụ chính xác là 20%.
"Thật sự là em?" Thẩm Kinh Diễn mỉm cười nhìn cô, có cảm giác hoài niệm khi gặp lại người cũ, hiện giờ anh đã 27 tuổi, nét mặt vẫn đẹp đẽ, nhưng sắc nét trên lông mày đã mờ đi, chỉ còn lại một loại năm tháng ôn nhuận, lại xứng với mắt kính tơ vàng, mang đến một loại cảm giác ôn tồn lễ độ.
Thời Lễ nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, vẻ mặt cứng đờ: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
"Đúng là đã lâu không gặp," Thẩm Kinh Diễn khẽ cười, ánh mắt rơi vào bản hợp đồng sau lưng cô, thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Em muốn xin làm tự nguyện viên?"
"Trước kia có nghĩ qua, nhưng bây giờ lại vảm thấy không quá thích hợp, vẫn còn đang suy xét." Thời Lễ kiềm chế cảm xúc xấu hổ, cố trả lời anh một cách hào phóng nhất có thể.
Thẩm Kinh Diễn quan tâm dò hỏi: "Ở trong nhà có việc gì khó khăn sao?"
".. Cũng là có, nhất thời không thể giải thích được." Thời Lễ ngượng ngùng cười.
Thẩm Kinh Diễn hiểu rõ gật đầu, ngay lúc Thời Lễ cho rằng anh sẽ không hỏi việc gì nữa, liền nghe anh đột nhiên nói: "Vậy tìm một chỗ chúng ta từ từ nói, giữa trưa anh mời em ăn cơm được không?"
Thời Lễ bây giờ đối với anh vô vàn tò mò, nghe được anh phối hợp như vậy, ngay lập tức đồng ý. Vì thế cô buông xuống hợp đồng còn chưa ký, cùng Thẩm Kinh Diễn đi ra ngoài.
Trên đường đi, Thẩm Kinh Diễn thân thiện trò chuyện với cô: "Đã mười năm không gặp, không ngờ em lại không có thay đổi bao nhiều."
".. Còn anh có vẻ thay đổi khá lớn." Thời Lễ dò thử.
Thẩm Kinh Diễn cười cười: "Rất nhiều người đều nói như vậy."
Thời Lễ mỉm cười theo sau, đang định hỏi anh làm thế nào để trở thành nhà nghiên cứu, thì nghe thấy anh thấp giọng nhắc nhở: "Cẩn thận dưới chân."
Thời Lễ dừng một chút, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để hỏi chuyện, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Hai người hòa nhã đi xuống lầu, lúc đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Thời Lễ nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ canh giữ ngoài cửa. Anh chàng đại ca nhìn thấy cô, khả năng cho rằng cô đã ký xong hợp đồng lấy được tiền, ngay lập tức vẫy tay với cô ra hiệu, ý bảo cô nhanh chóng đi ra ngoài.
Thời Lễ cứng đờ nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời dừng bước chân.
Thẩm Kinh Diễn cũng nhận ra sự khác thường, khẽ cau mày: "Em gặp phải vẫn đề gì sao?"
".. Cái kia, ở đây có cửa nhỏ nào không?" Thời Lễ xấu hổ hỏi.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu ôn hòa nói: "Chúng ta đi qua lối đi của nhân viên."
"Cảm ơn." Thời Lễ vội cảm kích cười cười.
Thẩm Kinh Diễn nhìn cô một cái, khóe môi cong lên thành một độ cong: "Không cần khách khí, chỉ là việc nhỏ."
Tâm tư của Thời Lễ đều để hết lên trên đám người ngoài kia, nghe vậy có lệ nói vài tiếng cảm ơn, Thẩm Kinh Diễn cụp mắt xuống, bình tĩnh xoay người đi một phương hướng khác. Thời Lễ vội vàng theo sau, cả hai băng qua lối đi dành cho nhân viên thuận lợi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Sau khi vào bãi đậu xe, hai người đi được một lúc, Thẩm Kinh Diễn quay đầu lại nói với cô: "Chờ anh một chút, anh đi lấy xe."
Thời Lễ gật đầu, liếc nhìn xung quanh rồi xê dịch tới ven đường.
Chờ sau khi cô đứng yên ổn, Thẩm Kinh Diễn lại bổ sung một câu: "Nơi này rất lớn, người ít tới đây sẽ rất dễ bị lạc đường, em đứng yên ở nơi này, đừng đi loạn biết không?"
Thời Lễ lên tiếng: "Em đợi anh."
Thẩm Kinh Diễn ôn hòa cười cười, sau đó tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh liền biến mất.
Thời Lễ một mình đứng ở nơi đó chờ, không phải nghĩ về việc nam phụ thay đổi, mà là đang nhớ đến năm trăm vạn tiền nợ, chỉ tiếc là không biết gì về cốt truyện kế tiếp, cho nên suy nghĩ phức tạp rối như tơ vò, căn bản không nghĩ ra được gì.
Cô thở dài, ấn huyệt thái dương đau đớn, dứt khoát không nghĩ gì nữa, ngoan ngoãn chờ Thẩm Kinh Diễn.
Đã hơn mười một giờ trưa, lại đang đúng lúc tan tầm, nhưng lại không có ai xuống lấy xe, bãi đỗ xe trống không, có thể thỉnh thoảng nghe được một ít tiếng gió thổi. Tiếng gió rất lớn, che đậy đi những động tĩnh khác, lỗ tai Thời Lễ chỉ còn toàn tiếng gió.
Cô đứng đến nhàm chán, liền đánh giá hoàn cảnh bãi đỗ xe, phát hiện nơi này rất thích hợp quay phim kinh dị. Từng hàng ô tô xếp ngay ngắn, che khuất tầm nhìn của mọi người, mặc dù đèn trần sáng nhưng cách mặt đất quá xa, mức độ chiếu sáng rất thấp, toàn bộ bãi đỗ xe rất mờ ảo, thêm việc không có ai, quả thực là thiên đường sinh ra tội ác.
Thời Lễ tự bổ não, thành công dọa chính mình hoảng sợ, cô liếc nhìn thời gian, phát hiện Thẩm Kinh Diễn đã đi được mười phút, vẫn chưa thấy anh trở về.
Chẳng lẽ là xảy ra vấn đề? Thời Lễ thì thầm một câu, quên đi việc Thẩm Kinh Diễn dặn dò không được chạy loạn. Giống như Thẩm Kinh Diễn nói, nơi này thật sự rất lớn, không có bảng chỉ dẫn, đi được một đoạn, cô bắt đầu mất phương hướng, lại không có cách thức liên hệ với Thẩm Kinh Diễn, chỉ có thể cắn răng bước tiếp.
Không biết có phải do bổ não quá nhiều hay không, cô luôn cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô ở một góc không nhìn thấy, loại tưởng tượng này khiến cô càng ngày càng khó chịu, cô kêu khổ một tiếng, không chút nghĩ ngợi quay lại con đường mình vừa đi qua, nhưng mà bởi vì đã sớm loạn hết phương hướng, cho dù trở lại như cũ, cô cũng không có cách nào trở lại vị trí ban đầu.
Thời Lễ sắp bị cái nơi đỗ xe này đùa chết, cô sụp đổ nhìn quanh bốn phía, quyết định đi đến ven tường, sau đó men theo bức tường đi tìm thang máy, từ thang máy trở về vị trí trước.
Quyết định xong, cô xoay người đi về phía bức tường, đi được vài bước, ánh mắt rơi vào một chiếc xe việt dã màu đen, bước chân đột nhiên dừng lại.
Chiếc xe việt dã lặng lẽ đậu ở đó, giống như những chiếc xe khác trong bãi đỗ xe, nhưng Thời Lễ không thể không nhìn về phía đó, muốn xem tình hình bên trong qua kính chắn gió.
Nhưng mà lại không thể nhìn thấy gì.
Thời Lễ ý thức được chính mình có chút mẫn cảm, cô thầm cười tự giễu, thả lỏng một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà vừa đi được hai bước thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai ngọn đèn sáng rọi vào, cô theo bản năng che lại mắt, tiếp theo nghe được tiếng ô tô gầm rú, cô kinh ngạc nhìn về phía trước, chỉ thấy ánh sáng đèn xe càng ngày càng gần.
Thời Lễ theo bản năng ôm lấy đầu, sau khi nghe thấy âm thanh của lốp xe ma sát với mặt đất, cô bị dọa đến nín thở. Thời gian như đứng yên trong giây lát, cho đến khi nghe thấy âm thanh đóng cửa xe, cô mới buông bỏ cánh tay xuống.
Đèn xe đã tắt, nhưng đôi mắt Thời Lễ bởi vì bị chiếu sáng mạnh, giờ phút này nhìn mọi thứ vẫn không rõ ràng, dưới một vùng bóng đen rộng lớn, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi về phía mình. Đến khi cách cô ba bước đối phương dừng lại, từ trên cao mà nhìn xuống cô.
Trong lúc cô còn đang sững sờ, một bàn tay dịu dàng đột nhiên vươn ra, nắm lấy cánh tay cô đỡ qua một bên: "Sao tự nhiên lại tới đây rồi?"
Thời Lễ hoàn hồn, đôi mắt bởi vì chiếu ánh sáng quá mạnh, hiện tại vẫn chưa nhìn rõ ràng, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra người trước mắt.
Nam phụ giá trị cừu hận: 20%
"Không sao chứ, làm em sợ rồi sao?" Thẩm Kinh Diễn vẫy vẫy tay, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
Cổ họng Thời Lễ phát khô: "Anh, anh vừa nãy, thiếu chút nữa đâm vào em."
"Xin lỗi em, nơi anh vừa quẹo vào là một điểm mù, anh lái xe vội vàng, không nghĩ tới em sẽ xuất hiện ở chỗ này," Thẩm Kinh Diễn vẻ mặt xin lỗi, "Em có bị thương không, anh đưa em đi bệnh viện?"
Thời Lễ bình tĩnh lại nghe vậy lắc đầu: "Không, không cần, em không sao."
Thẩm Kinh Diễn nghiêm túc đánh giá cô, cuối cùng thả lỏng: "Không có việc gì thì tốt.. Em không phải ở chỗ kia chờ anh sao? Sao lại chạy đến đây rồi?"
"Em không đợi được anh, sợ bên này có rắc rối gì, mới chạy đi tìm anh." Thời Lễ có chút đuối lý.
Thẩm Kinh Diễn buông tiếng thở dài: "Đều là anh không tốt, vừa rồi lúc lái xe, nhìn thấy lốp bị nổ, vốn muốn nói với em một tiếng, nhưng lại cảm thấy phiền phức, vì vậy tự mình đi thay, không nghĩ tới làm chậm thời gian, còn suýt làm em bị thương, may mắn em không sao, nếu không anh thật sự không biết phải làm thế nào."
Anh nhận sai vừa thành khẩn lại lễ phép, Thời Lễ ban đầu còn có chút hoài nghi, nhưng dần dần lòng nghi ngờ cũng phai nhạt: "Không có việc gì, anh đừng để trong lòng, chúng ta đi ăn cơm thôi."
"Được rồi, lên xe đi." Thẩm Kinh Diễn nhẹ nhàng nói.
Thời Lễ gật gật đầu, cùng anh đi đến bên cạnh xe, Thẩm Kinh Diễn giúp cô mở cửa, Thời Lễ cảm ơn rồi ngồi lên.
Chờ sau khi Thẩm Kinh Diễn ngồi vào ghế lái, xe từ từ khởi động lái ra khỏi bãi.
Mãi cho đến khi tới nhà hàng, Thẩm Kinh Diễn vẫn còn lo lắng hỏi thân thể cô có việc gì không? Thời Lễ có chút bất đắc dĩ, sau khi chắc chắn rằng cô không có chuyện gì, anh mới không hỏi lại.
Trên đường đi hai mươi phút, Thời Lễ phần nào tin rằng giá trị cừu hận của nam phụ thực sự chỉ là 20%, dù sao thì sự thân thiện của anh cũng không giống giả vờ, nếu như giá trị cừu hận là 100%, tuyệt đối sẽ không ở chung hòa bình giống như bây giờ.
Tuy rằng không biết mấy năm nay anh đã xảy ra việc gì, nhưng cừu hận với cô không cao, không thể nghi ngờ đây là một chuyện tốt. Thời Lễ cuối cùng cũng thả lỏng, chờ khi xuống xe cùng anh đi vào nhà hàng, hành vi cử chỉ đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Thẩm Kinh Diễn chọn một nhà hàng cao cấp, đã đến giờ ăn trưa, trong nhà hàng có rất nhiều người, khi hai người xuất hiện ở cửa, nhân viên tiếp tân liền lộ ra chút do dự.
Thời Lễ sinh ra một phần nghi hoặc, không rõ vì sao họ lại khó xử, nhưng cô chưa kịp hỏi, Thẩm Kinh Diễn đã trước một bước mở miệng: "Đã đặt trước, phòng 304."
Nhân viên lễ tân nghe vậy liền thả lỏng, nhiệt tình mời hai người vào trong, Thời Lễ đi theo Thẩm Kinh Diễn vào phòng riêng, khi đi ngang qua sảnh, cô nhận thấy rất nhiều ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô và Thẩm Kinh Diễn.
Vẻ ngoài của cô cũng không xấu, Thẩm Kinh Diễn thì càng không phải nói, ngày thường cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào họ. Khi hai người đi cùng nhau, tầm mắt nhìn vào sẽ tăng gấp bội, cô sớm đã thấy nhiều nhưng không nói gì, chỉ coi như không nhìn thấy, bình tĩnh đi ngang qua.
Sau khi vào phòng riêng, phục vụ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
"Trên bàn có mã QR, có thể trực tiếp quét gọi đồ ăn, anh sẽ không hỏi em nữa." Thẩm Kinh Diễn ôn hòa nói.
Thời Lễ gật đầu, móc điện thoại ra vừa muốn gọi món ăn, liền nhìn thấy trên tay dính đầy vết bẩn, cô chợt cứng người, đột nhiên hiểu rõ tại sao phục vụ lại có vẻ mặt khó xử khi cô vừa bước vào.
"Làm sao vậy?" Thẩm Kinh Diễn thấy cô không có động tĩnh gì, liền hỏi một câu.
Thời Lễ ngượng ngùng nói: "Em muốn đi rửa tay."
Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn rơi vào tay cô, lập tức rõ ràng: "Gọi món ăn trước rồi đi rửa, không sao cả."
Anh tuy rằng chưa nói gì, nhưng cũng làm cho Thời Lễ có loại cảm giác xấu hổ, sau khi vội vàng gọi vài món liền chạy đi.
Cho đến khi đi vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương lớn, cô mới nhận ra câu nói của Thẩm Kinh Diễn rằng cô không thay đổi nhiều thật là ngu ngốc. Mười năm trước, cô xinh đẹp lại đáng yêu, Thẩm Kinh Diễn chỉ cần cắn một cái, trên mặt cũng có thể hồng nửa ngày, cho dù mặc đồng phục học sinh để mặt mộc, cũng ít ai bì kịp.
Nhìn bộ dạng bây giờ tóc khô xơ chẻ ngọn, trên mặt không biết là do bẩn hay vốn là do nhan sắc này biến đổi, thoạt nhìn khổ cực tang thương, may mắn vẫn còn trẻ, cho nên không có nếp nhăn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ khuôn mặt có nếp nhăn cũng sắp đến.
Da không đẹp, tóc không tốt thì cũng chẳng sao, nhưng lại cố tình cả người gầy gò, cổ gầy như hai cánh tay, hai cánh tay như hai que diêm, cả người hiện ra một bộ dáng suy dinh dưỡng.
Lúc đầu xuyên qua, cô biết rõ quần áo trên người mình rất là bẩn, nhưng cũng kém xa so với việc nhìn trên gương, áo phông loang lổ những vết bẩn lớn, cổ áo dính đầy dầu đen, lại còn bị rách mấy chỗ.
Nhìn đến quần áo trên người, thật sự rất muốn cởi ra, ở chỗ này tắm ba ngày ba đêm, nhưng nhớ đến Thẩm Kinh Diễn vẫn còn đang đợi cô ăn cơm, nên chỉ có thể nhịn xuống mà giặt sạch những chỗ có thể giặt trước.
Trong khi cô đang rửa tay, có hai cô gái đi đến, thời điểm nhìn thấy cô liền ngẩn người, sau đó ghét bỏ che mũi, trốn đến chỗ xa bắt đầu trang điểm. Thời Lễ vẻ mặt chết lặng nhìn chính mình trong gương, tự chèn thêm một cái đánh giá: Trên người còn hôi.
Cô cúi đầu tiếp tục xoa tay, cố gắng rửa sạch đi vết bẩn cũ, nhân tiện dỏng tai lắng nghe tiếng tán gẫu của hai cô gái bên cạnh.
"Hôm nay thật vất vả mới hẹn được trước ở nhà hàng này, chờ lát nữa nhớ phải ăn nhiều một chút, nếu không thu không hồi được vốn." Cô gái mặc váy dài dặn dò.
Cô gái tóc ngắn bên cạnh tò mò: "Rất khó hẹn sao?"
"Đương nhiên, mặc dù không phải là nhà hàng hàng đầu nhưng món ăn ở đây thật sự rất ngon, phòng riêng như chúng ta phải đặt trước một tuần mới có được." Cô gái váy dài lập tức nói.
Thời Lễ ngừng rửa tay, vẻ mặt có chút vi diệu, lúc sau hai cô gái này nói về chuyện gì, cô cũng không để ý lắm, sau khi họ rời đi, cô cau mày nhìn chính mình trong gương.
Đặt chỗ ở nhà hàng thường là chính xác một ngày, tức là Thẩm Kinh Diễn đã đặt phòng riêng ở đây một tuần trước.. Nhưng hôm nay anh mới gặp được cô, vậy làm sao có thể hẹn trước được?
Thời Lễ đang suy nghĩ, đầu ngón tay đột nhiên đau nhức, nhíu mày liếc mắt nhìn, phát hiện chính mình đang dùng sức quá lớn. Cô hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại, lấy khăn giấy lau tay, chỉ khi thấy được trên tay sạch đi cô mới hài lòng.
* * * Sau đó cô liền phát hiện, tay thì sạch sẽ, nhưng cánh tay vẫn còn thâm đen bẩn thỉu, một chỗ đen một chỗ trắng, giống như đang đeo một đôi găng tay, muốn bao nhiêu kỳ quái có bấy nhiêu kỳ quái. Thời Lễ nhìn chính mình dơ dáy, tâm lý thật sự sắp suy sụp, cũng may chiếc áo phông là loại dài tay, cô đem tay áo đen xì vuốt xuống che lại, trông bớt khó xử hơn.
Chỉ là đi rửa tay, nhưng cũng tiêu phí hết thời gian mười phút, khi Thời Lễ trở lại phòng riêng, các món ăn đã được bày sẵn trên bàn. Hai người họ gọi bốn món mặn và một canh, trông rất hấp dẫn, Thời Lễ lúc đầu không cảm thấy đói, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, tức khắc ngón trỏ mở rộng ra.
"Mau ngồi xuống ăn đi." Thẩm Kinh Diễn nhắc nhở nói.
Thời Lễ lên tiếng, vội ngồi xuống đối diện anh, cầm đôi đũa riêng tự mình sử dụng.
Thẩm Kinh Diễn thấy thế cười cười: "Chúng ta trước kia đã từng dùng chung một đôi đũa ăn cơm, em bây giờ tại sao lại ghét bỏ anh rồi."
".. Không phải em ghét bỏ anh, là do em quá bẩn." Thời Lễ xấu hổ nói.
Thẩm Kinh Diễn nghe vậy lắc đầu, đặt đũa của cô sang một bên: "Vừa vặn, anh cũng không chê em, đừng chú ý nhiều như vậy."
Anh đã nói như vậy, Thời Lễ cũng không từ chối tiếp, vì thế cầm lấy đũa của chính mình bắt đầu gắp đồ ăn, Thẩm Kinh Diễn ôn hòa nhìn cô, cuối cùng cũng chuyên tâm ăn cơm, trên bàn ăn tạm thời an tĩnh lại.
Editor: Q17