Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho đến khi bị ăn sạch sẽ, Thời Lễ mới cảm thấy rằng mình giống như bị lừa, không khỏi nghĩ lại chỉ số thông minh trong ba giây đồng hồ.
Vẫn luôn lăn lộn đến nửa đêm, Thẩm Kinh Diễn mới không nhanh không chậm ôm cô đi phòng tắm, chân cô mềm nhũn, có chút không đứng được, vì vậy Thẩm Kinh Diễn đặt cô trong bồn tắm, nghiêm túc cẩn thận giúp cô tắm rửa.
Nhưng mà nghiêm túc đến đâu, bởi vì thiếu cảm xúc, vừa nhìn giống như đang rửa chén. Thời Lễ không nói gì đối diện cùng anh, một lát sau đề nghị: "Nếu không.. Em tự tắm cũng được."
"Em vẫn còn sức?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.
Thời Lễ sống không còn gì luyến tiếc, ngậm lại miệng, trong phòng tắm lại lần nữa vang lên tiếng tẩy rửa. Lúc nãy bị lăn lộn quá mức, giờ này được nước ấm ngâm, liền có chút mơ màng sắp ngủ, mí mắt cô dần trầm xuống, vừa muốn ngủ gục, đột nhiên vang lên tiếng nước, giây tiếp theo Thẩm Kinh Diễn đã ở trong bồn tắm.
Cô hoảng sợ: "Anh làm gì vậy?"
"Anh cũng muốn tắm." Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh trả lời.
Khơe miệng Thời Lễ giật giật: ".. Vậy chờ em ra ngoài trước đã."
Thẩm Kinh Diễn không nói lời nào, dùng đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn cô, Thời Lễ đối mặt với anh ba giây, yên lặng xê dịch sang bên cạnh, Thẩm Kinh Diễn như ý nguyện được ngồi vào, nước trong bồn bởi vậy tràn hết ra ngoài, chờ đến khi hai người ra ngoài, bên trong chỉ còn chút nước.
Một lần nữa trở lại giường nằm xuống, Thời Lễ tìm trong ngực Thẩm Kinh Diễn một góc độ, thoải mái mà nằm xuống, nhắm mắt lại cùng anh giao lưu thể nghiệm vừa rồi: "Anh không phải nói mặc dù ở trên người em, có thể cảm giác được cảm xúc cũng không nhiều lắm sao? Vì sao còn muốn làm loại chuyện này? Hơn nữa còn giống như một người đàn ông bình thường."
"Anh vốn có chức năng sinh lý bình thường, là em vẫn luôn nghĩ anh không bình thường." Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh trả lời.
Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng: "Anh chắc chắn? Vậy em hỏi anh, đã bao lâu rồi anh không dùng tay tự xử?"
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: "Sau khi thí nghiệm thất bại đã không làm nữa, bởi vì không nghĩ đến."
"Vậy không thể được, nếu nói như bình thường, loại chuyện này trước tiên phải nghĩ đến nó, có sự xúc tiến thì mới có thể tiến hành, không phải sao? Anh rõ ràng không có loại xúc động này, làm sao lại hành động được?" Đây là vấn đề Thời Lễ vẫn luôn rối rắm.
Cô hỏi xong lại cảm thấy có chút không ổn, bởi vì anh cũng không tính là đặc biệt bình thường, ít nhất dựa theo kinh nghiệm trước đây của cô trong thế giới tiểu thuyết, đàn ông lần đầu có cảm xúc kích động thường sẽ rất nhanh, vị này lại không có cái loại cảm xúc này, cho nên mặc kệ là lần đầu tiên hay lần cuối cùng, cũng không tồn tại nhanh hay không nhanh.
* * * Ồ, đây có phải cũng được coi là một loại thiên phú dị bẩm hay không?
Thẩm Kinh Diễn cũng nhắm mắt lại: "Anh có xúc động."
"Hả?"
"Sự xúc động của anh được điều khiển bởi bản năng, không phải cảm xúc," Thẩm Kinh Diễn nói xong, nói thêm, "Anh chỉ tồn tại bản năng với một mình em."
Thời Lễ mở to mắt, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn anh: "Bạn học Thẩm, kỹ năng diễn thuyết tình yêu của anh càng ngày càng tốt đó."
"Anh chỉ đang nói sự thật." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Thời Lễ khóe môi gợi lên một tia ý cười: "Cho nên em mới cảm thấy cảm động."
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô một lát, cuối cùng lựa chọn một lần nữa đem cô khóa ở trong ngực: "Anh không thể lý giải được cảm xúc nhỏ phức tạp, cho nên em bây giờ là vui vẻ?"
"Đúng vậy, vô cùng vui vẻ." Thời Lễ nghe theo nội tâm.
Thẩm Kinh Diễn hơi hơi gật đầu: "Vậy được rồi."
Trong phòng tạm thời an tĩnh lại, không biết qua bao lâu, khi Thẩm Kinh Diễn cũng bắt đầu có chút buồn ngủ, nghe được Thời Lễ nhỏ giọng nói: "Hy vọng hai chúng ta có thể vĩnh viễn như vậy, cả đời đều sẽ không thay đổi."
Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn tối sầm lại, không trả lời cô.
Thời Lễ sau khi nói xong những lời này, rõ ràng cảm thấy cơ bắp anh căng lên, vì thế vừa lòng nhắm mắt lại. Anh có thể không trả lời cô, nhưng có phản ứng với những lời như vậy liền tốt.
Có phản ứng, chứng tỏ anh đối với việc này cũng có hy vọng, Thời Lễ mơ màng nghĩ, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Hai người đi ngủ lúc gần sáng, hơn nữa làm lụng quá vất vả, Thời Lễ ngủ sao cũng không thấy đủ, cuối cùng vì đói mà tỉnh.
Cô mở to mắt, bụng kêu lợi hại, người cũng vô cùng đau, vị trí nào đó lại càng khó chịu, chỉ cần hơi chút động chân, cũng cảm giác nơi đó bị siết đến phát đau.
Chỗ bên cạnh đã không có ai, đoán chừng anh đã đến công ty, Thời Lễ giãy giụa đứng dậy, kết quả khi hai chân vừa chạm tới mặt đất, bắp chân liền một trận đau nhức, cả người ngã về giường. Cô lặng lẽ nhìn trần nhà, cuối cùng quyết định đói chết trên giường.
Ý nghĩ này vừa hiện ra, cô liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Thời Lễ đói đến mức không tỉnh táo, còn tưởng rằng mình bị ảo giác, cho đến khi mùi thơm càng ngày càng nồng, trong mắt cô lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Thẩm Kinh Diễn?" Cô khàn giọng gọi anh.
Một phút sau, Thẩm Kinh Diễn đẩy cửa đi vào, vừa thấy cô tỉnh lại, anh liền nhắc nhở: "Dậy ăn cơm đi."
"Em không dậy được." Thời Lễ trông mong nhìn anh.
Thẩm Kinh Diễn dừng lại: "Vì sao?"
"Đau.. Anh cứ phải để em nói thẳng ra như vậy sao?" Thời Lễ có chút nói không nên lời, từ khi anh không còn ngụy trang, càng ngày càng trở nên thẳng nam hơn.
Thẩm Kinh Diễn hiểu rõ, chậm rãi đi về phía cô, Thời Lễ lẳng lặng nhìn anh, chờ anh ôm cô vào phòng tắm rửa mặt, kết quả khi đi tới trước mặt, liền nhắm ngay vào quần ngủ của cô.
Mắt thấy anh muốn kéo quần ngủ xuống dưới, Thời Lễ sửng sốt, vội vàng giữ chặt quần: "Thẩm Kinh Diễn, em nói đau đó."
"Anh muốn xem một chút tình huống miệng vết thương, mới lấy thuốc giúp em được," Thẩm Kinh Diễn ngẩng đầu nhìn về phía cô, suy tư trong chớp mắt hỏi, "Hay là muốn bác sĩ tới xem?"
"Ai cũng không muốn cho xem." Thời Lễ vô cảm nói.
Thẩm Kinh Diễn cũng vô cảm theo: "Không được giấu bệnh."
".. Anh nghĩ nhiều rồi, em không muốn tiếp tục đề tài này nữa, giờ anh đưa em đi rửa mặt, rồi đem cơm vào đây, hôm nay em muốn ăn trong phòng." Bây giờ cô thê thảm như vậy, đều do anh không biết tiết chế gây ra, cho nên Thời Lễ quyết định tùy hứng một chút.
Thẩm Kinh Diễn không tỏ ý kiến nhìn cô một cái, sau đó xoay người bước ra ngoài, Thời Lễ không ngờ anh lại phản ứng như vậy, sau một hồi sững sờ, trong lòng anh cảm thấy thê lương.
* * *Thẩm Kinh Diễn không phải là người rồi, chẳng sợ không cho cô ăn cơm ở trong phòng, thì cũng đừng xoay người đi chứ, anh có phải muốn bỏ đói cô hay không đấy?
Khi cô đang miên man suy nghĩ, Thẩm Kinh Diễn lại lần nữa vào phòng, trong tay bưng chậu rửa mặt cùng khăn lông. Thời Lễ dừng một chút, chờ sau khi anh để đồ vào phòng tắm liền vươn tay ra với anh, Thẩm Kinh Diễn một tay bế cô lên, lòng dạ cô cuối cùng cũng thông thuận.
Rửa mặt xong, Thẩm Kinh Diễn lại lần nữa đưa cô trở về giường, Thời Lễ lúc này không chỉ như ý nguyện được ngồi trong phòng ăn cơm, mà còn được ngồi trên giường, đã lôi thôi lại còn vui sướng, đem bất mãn lúc trước của cô biến mất hoàn toàn.
Nhưng chờ sau khi ăn cơm xong, Thẩm Kinh Diễn đi đến cửa lấy chuyển phát nhanh, tất cả lại thay đổi.
Vẻ mặt Thời Lễ hoảng sợ ngồi ở góc tường, ôm gối làm lá chắn: "Anh đừng tới đây, em sẽ không khách khí đâu đấy."
"Em nên bôi thuốc." Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh, trong tay cầm chính là thuốc mỡ vừa được chuyển phát nhanh.
Thời Lễ nhíu mày: "Em không bôi." Cũng không phải chuyện gì lớn, qua hai ngày là tốt rồi, sao lại phải làm khó chính mình.
"Lại đây." Thẩm Kinh Diễn nhắc lại một lần.
Thời Lễ không động đậy, rất có ý tứ cùng anh giằng co.
Thẩm Kinh Diễn an tĩnh đợi một phút, không chút khách khí bắt lấy cổ chân cô, kéo mạnh về phía mình. Động tác của anh quá lớn, động tới chỗ đau của Thời Lễ, nháy mắt sắc mặt trắng bệch, nằm liệt trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà.
Thấy sự tình đã xong, cô chỉ biết nhắm mắt làm ngơ, mặc cho anh làm, phương pháp bôi thuốc của Thẩm Kinh Diễn vô cùng tỉ mỉ, điều này khiến cho trong quá trình bôi thuốc làm Thời Lễ vô cùng khó chịu, không biết có phải anh cố ý hay không, luôn trong lúc lơ đãng khiến cô không tự chủ được mà rên rỉ.
Chờ bôi thuốc xong, đã là nửa giờ, quần được anh mặc vào, Thời Lễ yên lặng ôm góc chăn, mắt phiếm hồng xoay người sang chỗ khác. Cô không khóc, chẳng qua vừa rồi Thẩm Kinh Diễn trêu trọc quá lợi hại, cô phải hoãn một chút mới được.
Cô đem bốn chữ tâm trạng không tốt viết trên mặt, Thẩm Kinh Diễn tự nhiên phán đoán được ra cô đang khó chịu, không tiếng động nằm bên cạnh cô, cho đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều, anh mới nhắm mắt lại cùng nhau đi ngủ.