Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Linh mạch?" Vân chân nhân mỉm cười nói: "Ngay thời khắc các ngươi thức tỉnh, thần đàn đã đả thông linh mạch cho các ngươi rồi."
Vương Nhị Quan nghe được bán tín bán nghi, gã vận chuyển một bộ tâm pháp yếu quyết của bản môn, sau đó vui sướng đến mức suýt nhảy dựng lên.
Trong mười năm này, gã đã khô tọa vô số ngày đêm nhưng linh mạch vẫn luôn không đáp lại. Mà bây giờ, khi gã niệm tâm pháp yếu quyết, thể nội hình như có một luồng suối vô hình bị khơi thông, không ngừng chảy xuôi.
Kỷ Lạc Dương cùng Tiểu Hòa cũng nhắm nghiền hai mắt, đợi lúc bọn họ mở mắt ra lần nữa, thần sắc khác nhau.
Lâm Thủ Khê cũng vờ thử xem.
Chân khí ở hai thế giới không có gì khác biệt, từ nhỏ hắn đã có được linh mạch, chỉ là giờ phút này nội thương quá nặng, linh mạch tạm thời không vận dụng được, không cách nào điều động chân khí.
Hắn không cần mạch, cho nên cũng càng ngày càng chắc chắn rằng, mình bị bắt tới là ngoài ý muốn.
Vân chân nhân bận rộn nên cũng không có quá nhiều thời gian quan tâm bọn họ, hắn ta ngã ngồi xuống, niệm một đoạn đạo quyết ngắn gọn xong, nói: "Các ngươi tự tu luyện, cũng có thể luận bàn võ thuật nhưng nhớ không được đả thương người, nếu không ta tuyệt không tha thứ."
Nói xong câu này, Vân chân nhân lại đột nhiên biến mất một cách quỷ dị.
Tối hôm qua Vương Nhị Quan còn hung dữ nói muốn báo thù cho ca ca, giờ phút này cừu hận sớm đã bị gã ném lên chín tầng mây. Gã vội vã tìm một nơi ngồi xuống, tham lam hút lấy linh khí đang tràn ngập trong thiên địa.
Kỷ Lạc Dương cũng bắt đầu ngồi xuống điều tức.
Lâm Thủ Khê cũng tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống , thiếu nữ tóc trắng dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cũng nhìn xung quanh một lát, sau đó nhấc theo làn váy màu xanh đậm, bước qua mặt đất ướt sũng, tìm một miếng giấy lót dưới váy, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thủ Khê, đôi mắt nhìn quanh, lặng lẽ đánh giá hắn.
Lông mi của thiếu nữ rất dài, màu sắc đôi mắt hơi nhạt, giống như hổ phách chứa đựng ánh sáng.
Lâm Thủ Khê nhìn nàng ta một cái, sau đó bắt đầu ngồi xuống. Tổn thương trong cơ thể hắn quá nặng. giờ phút này ngồi xuống cẩn thận đánh giá, hắn mới phát hiện, những tổn thương này không hoàn toàn là do Mộ Sư Tĩnh để lại, hình như hắn còn chiến đấu với thứ gì đó khác nữa, nhưng cụ thể là xảy ra chuyện gì, hắn không nhớ nổi.
Đúng, theo lý mà nói, Mộ Sư Tĩnh cũng nên đến thế giới này mới phải? Nhưng giờ nàng ta đang ở đâu?
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Lâm Thủ Khê lại nhớ đến một câu chuyện kể đã nghe khi còn bé.
Khi đó, hắn khoảng chừng ba bốn tuổi, cao thủ Đạo Môn chết ở tử thành không ít, nguyên khí đại thương, thế là Đạo Môn thương nghị muốn giảng hòa với Ma Môn, trong đó bao gồm cả việc kết thông gia.
Hai môn Ma, Đạo định sắp đặt hôn nhân cho hắn và Mộ Sư Tĩnh, nghe nói hôn thư cũng đã được biên soạn xong, có điều Đạo Môn đột nhiên sinh biến, lão môn chủ chết đi, một nữ tử thần bí đến từ Vân Sơn cầm lái Đạo môn, cũng từ đó không có ai nhắc đến chuyện thông gia nữa.
Dưới sự chủ trì của tân môn chủ kia, Đạo Môn lại lần nữa nhanh chóng quật khởi, thế không thể đỡ.
Trong lòng hắn, môn chủ tân nhiệm của Đạo Môn kia chính là người thần bí nhất trên đời này.
Lúc Lâm Thủ Khê mở mắt ra, hắn phát hiện Tiểu Hòa vẫn còn đang nhìn mình.
"Có việc?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Ta có thể tu hành cùng với ngươi không?" Tiểu Hòa yếu ớt nói.
"Không thể." Lâm Thủ Khê dứt khoát.
Dường như Tiểu Hòa không ngờ hắn sẽ trả lời như thế, trong lúc nhất thời chỉ biết ngẩn người, nàng ta cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt lớp váy màu xanh đậm, dáng vẻ đầy lúng túng.
Lâm Thủ Khê biết nàng hiểu lầm, giải thích nói: "Ý của ta là, ta không thể tu hành."
"Ngươi không thể tu hành?" Tiểu Hòa trừng mắt nhìn.
"Ừm." Lâm Thủ Khê nói: "Ta bị tổn thương quá nặng, linh mạch không cách nào vận chuyển, hơn nữa... Ta cũng không biết ngưng hoàn là cái gì."
"Ngưng hoàn, ân..." Tiểu Hòa cắn đầu ngón tay của mình, nghĩ một hồi, nói: "Ngươi ngồi cảm nhận thì sẽ có thể cảm giác được trong thân thể có một điểm sáng trung tâm, ngươi sẽ tự nhiên hội tụ chân khí về đó, chờ tụ tập đầy đủ thì sẽ hình thành một viên khí hoàn tuyết trắng, đó chính là ngưng hoàn. Người ngưng hoàn rồi mới có thể xem là chân chính bước lên con đường tu đạo."
Lâm Thủ Khê nhắm mắt lại, ngồi cảm nhận một lát, hắn quả thật có thể cảm nhận được trong cơ thể có một điểm, nhưng trung tâm là một mảnh tối như mực, vốn không tồn tại điểm màu trắng gì cả.
Chân khí chảy vào trung tâm, cũng giống như bị nuốt vào lỗ đen.
Hắn lắc đầu.
"Không thể tu hành cũng không sao, ngươi cho ta ngồi bên cạnh ngươi là được." Tiểu Hòa nói.
"Vì sao?" Lâm Thủ Khê muốn biết nguyên nhân.
"Bởi vì trên người ngươi có mùi rất dễ chịu nha." Tiểu Hòa mở to đôi mắt trong veo như nước, hàng lông mi thon dài run rẩy trong gió.
"Ngươi muốn ăn ta sao?" Lâm Thủ Khê có chút không hiểu phong tình.
"Ăn ngươi?" Tiểu Hòa khẽ giật mình, gương mặt tuyết trắng chợt nổi lên một hàng đỏ ửng: "Ngươi, ngươi nói bậy cái gì vậy? Lỗ mãng..."
Lâm Thủ Khê đang muốn giải thích, Vương Nhị Quan đang ngồi thiền một bên liền nhịn không được, gã nghe Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa cứ ngươi một câu ta một lời không ngừng, tức giận nói: "Lâm Thủ Khê, ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử, sao hả? Nnàg ta có ân cứu mạng với ngươi, ngươi liền vội vã muốn lấy thân báo đáp rồi?"
"Ân cứu mạng?" Lâm Thủ Khê nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc là sao?"