Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Đôi mắt Tiểu Hòa nheo lại, hai má phồng lên, tức giận nói: "Nói cách khác, không ở trong lòng ngươi thì không đẹp nữa rồi?"
"Điều này..." Lâm Thủ Khê tựa như đang do dự.
"Ngươi thật đúng là nghĩ như vậy?"
"Không phải, hãy nghe ta nói..."
"Không cần nói, ta đã biết đáp án."
Tiểu Hòa hừ nhẹ đứng lên, cũng không biết chính nàng ngạo kiều hay tức giận Lâm Thủ Khê, nàng chỉ nói một câu 'chính ngươi dưỡng thương tốt đi', rồi cũng đi ra cửa mà không chút quay đầu.
Sau khi khép cửa lại, thiếu nữ tựa lưng vào cửa gỗ, biểu lộ trên gương mặt dần dần rút đi.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng thở hắt ra, khóe môi hơi câu lên, nỗi lo lắng cũng đã được giải quyết.
Kỷ Lạc Dương và Vương Nhị Quan đã sớm đi xa.
"Ngươi thật sự có thể dò xét ra hướng chảy linh lực trong cơ thể hắn sao?" Vương Nhị Quan tò mò hỏi.
"Không thể." Kỷ Lạc Dương nói: "Ta cảm thấy việc này hơi kỳ quái, cho nên lừa dối hắn, không nghĩ tới thật lừa ra được."
"Thủ đoạn của ngươi thật cao minh." Vương Nhị Quan tán thưởng một câu, sau đó lại cảm thán: "Ta thấy dáng vẻ chẳng hề để ý của Lâm Thủ Khê, còn tưởng rằng hắn có tâm cảnh của một vị cao nhân thế ngoại chứ, không nghĩ tới lại là một tiểu nhân."
"Người người cảm thấy bất an mà thôi." Kỷ Lạc Dương nói.
"Thế nhưng vậy cũng tốt, nếu hắn thật sự là người này, vậy thì hoàn toàn không có gì đáng lo lắng cả." Vương Nhị Quan vỗ cái bụng của mình, chầm chậm nói.
Kỷ Lạc Dương gật đầu, hắn ta phát hiện cái gì đó, quay đầu lại, lại thấy Tiểu Hòa bước nhanh đi tới.
"Lâm Thủ Khê thế nào? Tiểu Hòa cô nương tìm chúng ta có chuyện gì không?" Kỷ Lạc Dương hỏi.
"Hắn rất tốt, ta đã để hắn nghỉ ngơi rồi." Tiểu Hòa nói.
"Vậy ngươi..."
"Ta muốn hỏi xem, vừa nãy các ngươi tụ hợp lại đã nói cái gì." Tiểu Hòa nghiêng đầu hỏi.
"Là vậy à..." Kỷ Lạc Dương giải thích: "Cũng không nói chuyện cái gì, chỉ là cả đám đang nói chuyện xưa mà thôi, khi nói tới đoạn khẩn trương nhất thì hắn lại phát sinh chuyện đó, làm ta cũng giật nảy mình."
"Chỉ là kể chuyện xưa sao?" Tiểu Hòa lại hỏi: "Hình như ta nghe được nữ quỷ cái gì..."
"Đúng thế, đang kể chuyện ma, nữ quỷ đây." Kỷ Lạc Dương phì cười, nói.
Vương Nhị Quan cũng cười: "Nếu hắn tahatj bị một câu chuyện ma dọa sợ tới như vậy, chắc hẳn hắn cũng là một tên hèn nhát chuyển thế, ha ha, Tiểu Hòa cô nương, ánh mắt lựa chọn phu quân của ngươi cũng quá kém đi."
"Các ngươi... hừ, ai là vợ hắn chứ."
Tiểu Hòa giậm chân, quay người bước nhanh rời đi.
Đình viện trở nên im ắng.
Lâm Thủ Khê nằm trên giường, nhìn bóng đêm bao phủ mọi thứ, cuối cùng thì tâm cũng lặng như nước.
Trong đêm lại có một trận mưa rơi xuống, trận mưa này quét sạch sự oi bức khó chịu trong mấy ngày nay, sáng sớm, khi Lâm Thủ Khê đẩy cửa đi ra ngoài, đã thấy dốc đá dãy núi phái xa xa đã bị chiếu thành một tấm bình phong màu vàng kim, đám mây trắng như tuyết từ phía sau núi bay tới, bay ngang qua đỉnh đầu, tựa như một con cá dưới đáy biển sâu bơi lên khung trời vậy.
Đình viện yên ắng, bốn bề vắng lặng.
Những ngày gần đây, Lâm Thủ Khê luôn cảm thấy trong lòng có một tầng sương mờ che phủ, hiện tại đúng lúc sau cơn mưa trời lại sáng, sau khi hắn khám phá 'bộ mặt thật' của Tiểu Hòa, sương mù trong lòng cũng theo đó tản đi.
Lâm Thủ Khê một thân một mình đi tới một nơi nước đọng đất trũng, thân thể nghiêng về phía trước.
Đây là lần đầu tiên hắn chăm chú nhìn thân ảnh của chính mình từ khi đi vào thế giới này.
Tóc dài đen như mực cũng không ghim lên, tự nhiên xõa tung trên vai, gương mặt có vẻ mềm mại đặc hữu của thiếu niên, cũng có lộ ra vẻ sắc bén lăng lệ, đôi mắt đen trắng rõ ràng trong trẻo như nước, áo ngoài là một bộ đạo y màu trắng lắc lư trong sóng nước, hòa thành một thể với những đám mây lơ lửng trên trời.
Có lẽ là hắn trở nên hơi gầy, thậm chí hắn cảm thấy được bản thân hơi lạ lẫm.
Lâm Thủ Khê yên tĩnh một lát, rồi lại mỉm cười, ánh mắt rời khỏi mặt nước, chuyển ra những nơi xa hơn.
Bộ dáng của hồ lớn rõ ràng hơn mấy phần, trong đó còn có vài nơi vẫn có nước đang bốc hơi, toát ra lượng lớn khói trắng, đám chim màu đen bay quanh mặt hồ, Lâm Thủ Khê nghiêng người ngửa đầu, thậm chí còn có thể mơ hồ trông thấy một góc phủ đệ của Vu gia.
Mà phía sau hắn, đình đài cổ xưa treo trên vách đá dựng đứng, tựa như cây cối mục nát cắm rễ trên đó, tùy lúc sẽ bị gió bão tấp nập xé bỏ.
Lâm Thủ Khê hít một hơi thật sâu, cảm nhận được thế giới mang lại cho hắn cảm giác chân thực.
Không lâu sau đó, Vương Nhị Quan đẩy cửa đi ra ngoài, cái tên mập này rất chăm chỉ, sáng sớm cũng đã hùng hổ đi tới vách tường viết tâm pháp, học theo bộ dáng của Vân chân nhân mà ngồi xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực tu luyện.
Khi Lâm Thủ Khê trở lại sân viện, Vương Nhị Quan hơi giật mình.
"Tại sao hôm nay ngươi dậy sớm thế?" Vương Nhị Quan hỏi: "Không phải bắt đầu hăng hái luyện công chứ?"
"Ngày hôm qua đột ngột phát bệnh, vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, luôn cảm thấy chỉ cần nhắm mắt sẽ không mở ra được nữa, cho nên ngủ cũng không thể ngủ ngon." Lâm Thủ Khê lắc đầu, nói.
"Vậy à." Tâm lý Vương Nhị Quan thăng bằng chút.
Rất nhanh Kỷ Lạc Dương cũng đẩy cửa đi ra ngoài, vị thiếu niên lúc mới gặp có vẻ mặt lạnh lùng này, giờ phút này lại xem như ôn hòa nhất, quan hệ với hai người bọn họ cũng không tính là tệ.
"Cơ thể thế nào rồi?" Kỷ Lạc Dương hỏi.
"Vết thương cũ chưa lành, hiện tại lại thêm vết thương mới, có thể tốt hơn nơi nào?" Lâm Thủ Khê bất đắc dĩ nói: "Ta đã không ôm bất cứ hi vọng gì."
"Ngươi cũng không phải là người tùy ý từ bỏ." Kỷ Lạc Dương cười nói.
Vương Nhị Quan cũng hừ lạnh: "Ta thấy người nào càng là thể hiện vẻ bình thản không quan tâm, thực chất bên trong lại càng so đo nặng hơn."
Lâm Thủ Khê cười nhạt, cũng không phản bác.
Kỷ Lạc Dương cũng ngồi xuống bên tường, ngồi xuống tu hành.
"Khu Hàn thuật của ngươi luyện tới đâu rồi?" Vương Nhị Quan khoe khoang: "Tịch Thủy thuật của ta cũng sắp được luyện thành rồi đây."
"Vừa mới cất bước." Kỷ Lạc Dương lắc đầu nói: "Tại phương diện tu hành pháp thuật, thiên phú của ngươi rất cao, ta không bằng ngươi."
"Khu Hàn thuật đơn giản tới vậy đều chưa luyện thành sao?" Vương Nhị Quan cười nói: "Vậy chênh lệch giữa hai chúng ta sẽ càng ngày càng lớn thôi, khoảng cách này chỉ dựa vào võ học của ngươi còn lâu mới bù đắp nổi."
Câu nói này không chỉ nói với Kỷ Lạc Dương, cũng là nói cho Lâm Thủ Khê nghe.
Thế nhưng sau khi Vương Nhị Quan nói xong, quay lại nhìn phía sau lưng, lại phát hiện chẳng biết Lâm Thủ Khê rời đi khi nào, căn bản không nghe được lời mỉa mai của gã.
"Cứ trốn tránh như vậy thì có làm được cái gì?" Vương Nhị Quan khinh thường hừ lạnh.
...
Cửa phòng Lâm Thủ Khê đóng chặt, vị thiếu niên mặc đạo ý màu trắng này đang tĩnh tọa ngưng thần trên giường.
Hôm qua vì lừa gạt Tiểu Hòa và để Vương Nhị Quan giữ kín lời tiên đoán của vị Dự sư kia, hắn giả vờ bị bệnh, trong quá trình phát bệnh này, Kỷ Lạc Dương và Vương Nhị Quan lại chưa từng bỏ đá xuống giếng.
Thậm chí còn chuyển chút chân khí cho hắn.
Mặc dù lượng chân khí rất yếu ớt, thế nhưng vẫn xúc tiến vết thương của hắn khép lại.
Điều này cũng cho hắn một dẫn dắt... có thể đi lừa gạt chân khí của người khác. Người khác ở nơi này đương nhiên chỉ có Tiểu Hòa.
Tạm thời Lâm Thủ Khê còn không nghĩ tới chuyện này, hắn dùng phương pháp ghi trên Lạc Thư để vận chuyển chân khí, phát hiện cảm giác đau đớn trên người giảm bớt rất nhiều, hắn thở dài một hơi, tĩnh tâm ngưng thần, bắt đầu tiếp tục cảm ngộ Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh.