Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Lại có thêm một tia chớp đánh xuống, cả trời đất sáng bừng lên.
Con ngươi của Lâm Thủ Khê đột nhiên co lại!
Lúc sắp chết, ánh mắt của hắn chợt dời khỏi người Mộ Sư Tĩnh, nhìn ra phía sau của nàng, dường như thấy được thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả tử vong.
Mộ Sư Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, thất vọng nói: "Thủ đoạn nhỏ này mà muốn lừa ta?"
Lâm Thủ Khê dường như không nghe thấy lời của nàng, ánh mắt đờ đẫn như chết.
Mộ Sư Tĩnh nhìn thấy khóe mắt của hắn có máu chảy xuống, nàng bật thốt lên, cũng có cảm giác sau gáy phát lạnh.
Chỉ chần chờ giây lát, rồi nàng chậm rãi xoay người qua.
Thiếu nữ giật mình ngay tại chỗ.
Quan Âm Các đổ sụp nhưng Quan Âm vẫn đứng trong đêm mưa như cũ.
Vô số tia sáng chớp động, chiếu sáng hình dạng của nó.
Quan Âm... Không! Thứ này vốn chẳng có gì giống Quan Âm!
Mộ Sư Tĩnh nhìn thoáng qua, đôi mắt giống như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm trúng, đau đến thấu tim, nàng bật ra tiếng rên khẽ, nhắm mắt cúi đầu, không còn dám nhìn nữa.
Nhưng nàng vẫn có thể nhớ kỹ dáng vẻ giống Quan Âm kia:
Đó là một bức tượng có khuôn mặt tái nhợt, trên thân là một cái áo bào màu vàng đã cũ nát.
Nàng không dám nhìn kỹ, chỉ thấy có một bàn tay bằng đá lởm chởm nhô ra từ bên trong áo bào, cầm theo một cái ấn bằng xương trắng. Mà bên dưới áo bào kia... Giờ phút này, ánh mắt nàng dời xuống, nhìn chằm chằm bên dưới lớp áo bào kia, đó là cảnh tượng khiến người ta càng thêm hoảng sợ.
Lớp áo bào bên dưới kia phồng lên, vô số xúc tu nhô ra, tản ra mùi hôi thối nồng nặc, bên trên là vô số giác hút khiến người ta tê cả da đầu!
Một pho tượng đương nhiên không đủ gây sợ, nhưng làm người ta sợ hãi nhất chính là thứ đồ vật khiến người ta buồn nôn này, trận mưa to trái lẽ tự nhiên này!
Rốt cuộc đó là cái gì!
Mộ Sư Tĩnh cảm thấy thân thể mình như cứng lại, máu huyết trong người cũng đông lạnh thành vụn băng, thân thể mảnh khảnh không ngừng run rẩy.
Sau khoảnh khắc liếc mắt ngắn ngủi kia, Lâm Thủ Khê cũng cúi đầu... Hóa ra những lời sư phụ nói đều là thật, trên thế giới này quả thực tồn tại Sát Ma mà người đời không biết!
Hắn nghĩ đến việc thứ này vẫn luôn đứng sau lưng mình, một cảm giác ớn lạnh liền xộc lên, lấp đầy mỗi lỗ chân lông.
Ra khỏi đây... Rời khỏi nơi này!
Bọn họ không thể xác định được vật kia có phải vật sống không, nhưng giờ phút này, trong đầu của bọn họ đều chỉ có suy nghĩ trốn thoát khỏi đây.
Nhưng không ai có thể động đậy được.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy những xúc tu kinh khủng kia, thân thể cùng tinh thần của bọn họ đều đã bị giam cầm ngay tại chỗ.
Để đón nhận, chuyện càng đáng sợ hơn phát sinh - Lâm Thủ Khê cảm giác được, một cái tay vừa lạnh lẽo vừa vô hình, chạm đến sau lưng hắn, đến cổ, đếm từng đoạn xương cốt của hắn.
Không, đây cũng không phải là tay!
Lâm Thủ Khê quay đầu, khó khăn nhìn về phía sau.
Sương mù!
Bàn tay vô hình kia hóa ra là một làn sương mù ẩm ướt đang lan tới!
Không biết bắt đầu từ khi nào, một trận sương mù to lớn đã bao vây lấy bọn họ, nó như một dòng lũ trắng xóa, phủ khắp toàn thành. Bên dưới đài ngắm trăng, thành trì không còn là thành trì mà giống như một vực sâu có sương mù dày đặc bao phủ.
Bọn họ cũng có thể cảm giác được, bên trong "Vực sâu", có u linh đáng sợ họ không thể nhìn thấy đang bôn tẩu. Sương mù dày đặc che lấp đi chân dung của bọn chúng, nhưng lại không thể ngăn cản được tiếng gào rít khiến người ta phát cuồng kia!
Đây đâu phải là tử thành? Đây rõ ràng là phía trước Luyện Ngục!
Dù Lâm Thủ Khê và Mộ Sư Tĩnh có thiên phú như thế nào thì cũng chỉ là hai đứa trẻ mười lăm tuổi, những cơn sợ hãi liên tục ập đến khiến bọn họ gần như sụp đổ.
"Ngươi... Ngươi còn nhớ được cảnh tượng lúc chúng ta ra đời không?" Lâm Thủ Khê há miệng, nói ra từng chữ, thanh âm khô khốc khàn khàn.
Hồi lâu, Mộ Sư Tĩnh mới lên tiếng đáp: "Ừ."
Khi đó bọn họ vẫn chỉ đang là hai đứa trẻ sơ sinh, đương nhiên không thể nào nhìn thấy tận mắt.
Nhưng bọn họ đã nghe về trận kiếp nạn kia vô số lần từ miệng các trưởng bối --- Mười lăm năm trước, một trận sương mù cổ quái đã bao phủ cả tòa thành này, bầu trời giống như bị Sát Ma xé ra một lỗ lớn, vô số ánh chớp màu vàng vặn vẹo, mưa to như trút nước ròng rả cả đêm. Sau một đêm, toàn thành chỉ còn xác thối, chỉ còn sót lại hai đứa trẻ may mắn sống sót.
Mộ Sư Tĩnh hiểu được ý trong câu nói này của hắn.
Lúc bọn họ ra đời, trận hạo kiếp gần như mai táng toàn thành kia, bây giờ lại đang... tái hiện trước mặt bọn họ!