Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Sửa Văn Vật Ở Cổ Đại
  3. Chương 5
Trước /16 Sau

Ta Sửa Văn Vật Ở Cổ Đại

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 13

Ban ngày, Hoàng hậu cố gắng lên tinh thần chăm sóc công chúa Tĩnh Nghi, đến đêm, nàng lại không thể ngon giấc vì sợ hãi. Để rồi cuối cùng, nàng cũng kiệt quệ.

Ngoài tẩm điện.

Thái y đầu đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Hồi bẩm Bệ hạ —”

“Hoàng hậu nương nương vừa sinh xong, cơ thể vốn yếu ớt, nay lại vất vả ngày đêm vì cặp song sinh. Hơn nữa, thân thể người còn có mầm bệnh từ vài năm trước, e rằng —”

Thấy hắn ấp úng, Hoàng thượng mất kiên nhẫn ra lệnh: “Nói nhanh.”

Thái y cong lưng xuống thấp hơn: “— E rằng sau này khó có thể có thai nữa.”

Hoàng thượng đờ ra.

“Choang —”

Tiếng chén thuốc vỡ tan truyền ra từ trong điện.

Hoàng thượng dường như đã cảm nhận được điều gì đó, vừa quay đầu, hắn và Hoàng hậu sắc mặt vàng như nến bốn mắt nhìn nhau.

Hoàng hậu ánh mắt trống rỗng: “Bệ hạ, thần thiếp có lỗi với ngài —”

Hoàng thượng tiến tới, ôm lấy dáng người gầy đến thoát hình của Hoàng hậu vào lòng.

Hắn gằn từng chữ cam kết: “Thẩm Hương, dù thế nào đi nữa, nàng vẫn sẽ là Hoàng hậu của trẫm.”

Bệnh tình của cửu công chúa cứ tái phát lại liên tục khiến Hoàng hậu đau khổ không thôi, cũng khiến nàng ngày càng tiều tụy, tóc bạc trắng.

Ta và Lệ Chi thay phiên nhau canh giữ trước giường nàng, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngày một gầy đi.

Mỗi lần thay ca, ta sẽ tới Thiên Điện.

Khi không ngủ được, ta lại tiếp tục lấp kín những vết nứt trên chiếc bình Ngọc Hồ Xuân bằng sứ trắng kia.

Dường như lòng ta chỉ thấy bình yên khi đắm chìm vào việc sửa chữa đồ sứ.

Nhưng dù dù đã vá kín những vết nứt trên miệng trai, những vết nứt trên bình vẫn cứ lan rộng xuống.

Hoàng hậu bệnh đã lâu, Hoàng thượng liền đồng ý cho người Thẩm gia vào cung thăm nàng.

Ta cứ tưởng đây là chuyện tốt.

Nhưng ngoài Thẩm phu nhân, còn có Thẩm Lê Lạc, Tam tiểu Thư Thẩm gia — Thứ muội của Hoàng hậu nương nương ghé thăm.

Lúc mới gặp nàng, ta đã hoảng hồn một phen.

Diện mạo của nàng và Hoàng hậu quá giống nhau, ta như gặp được Thẩm Hương thời thiếu nữ.

Khi ta còn đang ngỡ ngàng, Lệ Chi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Nàng đỏ mắt: “Phu nhân, sao người có thể —”

Hoàng hậu tái mặt cắt đứt lời nàng rồi cho tất cả cung nhân lui xuống.

Sau khi người Thẩm gia rời đi, Hoàng hậu ngồi đơ ra suốt một ngày trời.

Đêm đó, ta đứng canh tới nửa đêm.

“A Phục?”

Giọng nói dịu dàng thấm đẫm vẻ mệt mỏi truyền ra sau màn giường.

Ta xoa mắt buồn ngủ: “Hoàng hậu nương nương?”

Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi: “Tĩnh Nghi, con bé —”

“Cửu công chúa đã khá hơn rồi.” Ta hấp tấp nói: “Thái y nói tĩnh dưỡng thêm mấy ngày là Công chúa có thể khỏe lạnh.”

Hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi: “Hôm nay Bệ hạ không tới à?”

Rồi nàng nhanh chóng tự nỉ non trả lời: “Hiện tại triều đình đang tranh cãi dữ dỗi vì chuyện phế hậu, chắc hẳn Bệ hạ đang bận rộn vô cùng, không có thời gian rảnh tới hậu cung.”

Nhiều ngày qua Hoàng hậu chẳng hề nói nhiều như vậy cùng một lúc.

Thấy tinh thần nàng không tệ, mơ hồ có dấu hiệu chuyển biến tốt, ta cũng phấn chấn: “Nương nương, Bệ hạ yêu người, chắc chắn ngài sẽ không để áp lực chĩa vào người.”

Nàng không tiếp lời mà đột nhiên quay đầu, cách màn giường nhìn ta:

“A Phục, ngươi có một đôi bàn tay rất khéo léo, có thể thay cũ đổi mới, phục chế mọi thứ về như ban đầu.”

“Ngay đến chính bản thân ngươi vẫn giống hệt lần đầu ta gặp nhau.”

“Ta rất hâm mộ ngươi.”

Nghe vậy, không hiểu sao tim ta lại đập rộn lên.

Ta nói: “Nương nương, người vẫn xinh đẹp dịu dàng như lần đầu ta gặp người mà.”

Hình như Hoàng hậu vừa cười nhẹ một tiếng.

Bầu không khí lặng đi, Hoàng hậu đột nhiên hỏi tới chiếc bình sứ trắng Ngọc Hồ Xuân kia.

Ta vội vàng trả lời: “Ta mới sửa nó xong. Người có muốn xem không?”

Hoàng hậu nói: “Được.”

14

Ta đánh thức Lệ Chi dậy đổi ca, sau đó mạo hiểm vượt gió tuyết đi tới Thiền Điện.

Ta bỏ chiếc bình sứ trắng Ngọc Hồ Xuân phủ đầy vết nứt kia vào hộp gỗ, cố gắng lật mặt ít vết nứt hơn ra ngoài.

Ôm hộp gỗ vào lòng, ta lại lên đường quay về tẩm cung.

Trời rất tối.

Tuyết vẫn đang rơi.

Đạp một chân xuống nền tuyết đọng, có thể thấy tuyết cao tới tận cổ chân.

Nhiều lần ta suýt vấp ngã.

Ta đội gió rét, ôm chặt chiếc hộp trong lòng, thất tha thất thiểu quay về.

Nếu Hoàng hậu nhìn thấy chiếc bình Ngọc Hồ Xuân này, có lẽ nàng sẽ rất vui.

Nhưng khi ta quay lại tẩm cung, ta chỉ nghe thấy tiếng gào khóc đau lòng: “Nương nương —”

Hoàng hậu băng hà.

Nàng để lại một bức di chiếu, giao cửu công chúa cho Thái hậu chăm sóc.

Thậm chí trong di chiếu nàng còn xin Hoàng thượng ân xá, mong Hoàng thượng đối xử tử tế với tất cả hạ nhân ở Khôn Ninh Cung.

Lệ Chi vốn là cung nữ Thẩm gia. Nay nàng đã tròn hai mươi lăm tuổi, là tuổi được rời khỏi cung quay về Thẩm gia.

Ngày đưa quan, Lệ Chi quỳ xuống trước linh đường, mắt đỏ thẫm: “Thẩm gia?”

“Lúc Thẩm gia dùng Công chúa uy hiếp nương nương, ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Thẩm gia rồi!”

Nước mắt nàng rơi như buồn, đau buồn khôn cùng. Rốt cuộc nhân lúc mọi người không để ý, nàng bò dậy, đập đầu vào cột của Khôn Ninh Cung tự tử.

Cái chết của Lệ Chi thê thảm vô cùng.

Sau khi nàng được khiêng xuống cho đi mai táng, Hoàng thượng mới bước vào linh đường, cả người đẫm tuyết.

Hoàng thượng nhìn chăm chăm ta - người đang ngơ ngác quỳ xuống trước quan tài. Im lặng một hồi, hắn nói: “Ngươi rất trung thành.”

Nghe vậy, Lý công công đứng bên cạnh hắn vội vàng tiến tới nói với ta: “Lâm Phục cô nương, Bệ hạ thương xót lòng trung thành của ngươi với Hoàng hậu nương nương. Ngươi có muốn được điều tới Ngự tiền* không?”

*Bên cạnh nhà vua.

Ta hất tay Lý công công ra, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.

Lần đầu tiên, ta không chút e dè nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng.

Ta khàn giọng nói: “Bệ hạ thật sự không biết vì sao Hoàng hậu nương nương chết ư?”

Mọi người ngây ra như phỗng.

Ta nói tiếp: “Xưa kia nàng hổ thẹn với Bệ hạ vì không thể sinh trưởng tử cho Bệ hạ.”

“Bệ hạ thừa biết tiểu hoàng tử yếu, tại sao người lại cho Quý phi tổ chức tiệc đầy tháng, tại sao người lại đồng ý cho nàng mời gánh hát ngoài cung vào?”

“Lúc người Thẩm gia ép nàng dìu dắt người mới tranh sủng, Bệ hạ đang ở đâu?”

Hoàng thượng nhìn ta, có vẻ hắn cũng hoảng sợ vì mấy lời ta nói, hắn nhỏ giọng đáp: “Trẫm, không biết —”

Ta cười lớn: “Đúng vậy, Bệ hạ không biết, Bệ hạ không làm gì hết —”

“Nhưng Bệ hạ là bậc cửu ngũ chí tôn toàn năng, là phu quân Hoàng hậu nương nương ỷ lại.”

‘Tại sao ngài có thể trơ mắt nhìn người khác dồn nàng vào chỗ chết?!”

“Xấc xược!!”

Hoàng thượng tức giận đạp ta một cái.

Ta ngã nhào trên đất, miệng chảy tia máu, đau rúm người.

Hoàng thượng tức đỏ mắt, ta thì nửa ngày không nói một lời.

Cuối cùng, hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi trung thành với Hoàng hậu như thế, chẳng bằng để trẫm ban cái chết cho người, để ngươi chôn theo nàng!”

Từ lúc bắt đầu thốt ra những lời nói đó, ta đã không còn ý định sống nữa rồi.

Hậu cung kẻ nào thích giả ngơ thì giả ngơ đi, dù gì ta cũng không hầu hạ ai.

Ta chậm rãi quỳ xuống đất, cúi đầu thật thấp: “Nô tỳ tuân chỉ.”

Hoàng thượng tức điên, hắn phất áo rời đi.

Lý công công luống cuống đuổi theo, dè dặt hỏi: “Bệ — Bệ hạ, có cần ban chết nữa không?”

Giọng điệu giận dữ của Hoàng thượng truyền tới từ đằng xa: “Cút!!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Câm Nhỏ

Copyright © 2022 - MTruyện.net