Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương Vọng không ngờ Chu Tuyết lại trực tiếp như vậy, hắn giả vờ ho một tiếng, nói: “Khi ta trở nên mạnh mẽ hơn, ta mới có thể giúp ngươi, giống như nguy hiểm trong đêm diệt môn chi dạ vậy.”
Chu Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt hắn, khiến hắn cảm thấy kinh hoảng.
Nhưng khi nghĩ đến phải mấy năm nữa bọn họ mới có thể gặp lại nhau, Phương Vọng chỉ có thể cắn răng nhìn Chu Tuyết.
Ánh mặt họ giao nhau trong chốc lát, Chu Tuyết mỉm cười hỏi: "Ta chỉ có thể cho ngươi một cơ hội. Ngươi nói đi, muốn học loại tuyệt học nào."
Một cơ hội?
Phương Vọng trong lòng có chút thất vọng, nhưng hắn cũng có thể hiểu được Chu Tuyết, dù sao lòng người khó dò, huống chi Chu Tuyết là một người trọng sinh, chỉ có nàng mới biết kiếp trước nàng đã gặp phải bao nhiêu phản bội.
Phương Vọng cho tới bây giờ thậm chí còn nợ Chu Tuyết nhiều hơn vì Ngự Kiếm Thuật, Huyền Dương Chân Kinh.
Về phần ân cứu mạng, chính Chu Tuyết đã cứu Phương Vọng, nếu không có Ngự Kiếm Thuật, Phương Vọng nhất định sẽ chết nếu gặp tu tiên giả áo xanh, với cốt khí của mình, hắn không thể nào rời bỏ thành viên trong tộc mà trốn thoát được. Dù sao hắn cũng đã chết một lần, cho nên trong chuyện này vẫn là hai người đã cứu lẫn nhau.
Phương Vọng không thể trực tiếp nói cho Chu Tuyết biết, ta có Thiên Cung, ngươi có thể giúp ta trở thành vô địch, ta có thể vĩnh viễn bảo hộ ngươi bình an được?
Quá nực cười!
Không ai là nhân vật chính tuyệt đối trong thế giới, cho dù Chu Tuyết tin rằng mình có Thiên cung, Phương Vọng vẫn phải cân nhắc xem đối phương có ác ý hay không.
Suy cho cùng, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình!
Phương Vọng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình không thiếu công pháp hay pháp thuật chiến đấu, thiếu những công pháp liên quan đến tốc độ, chẳng hạn như gặp phải kẻ địch mình không thể đánh bại thì có thể nhanh chân chạy một chút, thế là hắn nói ra suy nghĩ của mình.
"Ngự Kiếm Thuật chỉ là một pháp thuật cơ bản trong tu tiên giới. Quả thực ngươi cần một môn độ thuật. Ta sẽ dạy cho ngươi Bạch Hồng Độn Thuật."
Chu Tuyết trầm ngâm, thấy Phương Vọng còn muốn hỏi, nàng không khỏi trừng mắt nhìn hắn nói: "Đừng hỏi ta chiêu này có mạnh hay không, ngươi luyện xong sẽ biết!"
Phương Vọng xấu hổ chỉ có thể gật đầu.
Chu Tuyết bắt đầu truyền thụ pháp quyết tu hành Bạch Hồng Độn Thuật, Phương Vọng chăm chú lắng nghe.
Chu Tuyết nói xong, Phương Vọng không thể cự tuyệt được, tiến vào Thiên Cung, nhìn Thiên Cung nội điện uy nghiêm, không khỏi thở dài.
Hai trăm năm buồn chán, ta ra ngoài chưa đầy nửa tiếng rồi quay lại.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, dù sao Chu Tuyết cũng sắp rời đi.
Hắn bắt đầu tu luyện Bạch Hồng Độn Thuật, đây là một thuật pháp phi hành cho phép hắn biến thành cầu vồng trắng và bay trên bầu trời với tốc độ cực nhanh, khi luyện thành, hắn có thể tung bay nhanh như cầu vồng bay hàng ngàn dặm.
Bạch Hồng Độn Thuật không giống như Huyền Dương Chân Kinh và không phân tầng như Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, vì vậy khi Phương Vọng bắt đầu tu luyện, hắn không thể biết được bao lâu nữa sẽ đạt được đại viên mãn.
Sau khi tu luyện sáu mươi ba năm, Phương Vọng vừa hoàn thiện Bạch Hồng Độn Thuật, hắn rất hài lòng với kết quả cuối cùng, đúng là nhanh như cầu vồng lướt trên không. Khi tu vi của hắn ngày càng cao, thuật này sẽ càng ngày càng nhanh.
Ít nhất tốc độ vây giờ đã vượt quá tất cả tốc độ phi hành mà hắn từng thấy kể từ khi bước vào Thái Uyên Môn.
Ý thức của Phương Vọng trở lại hiện thực, tầm nhìn của hắn trở lại rõ ràng, tình cờ nhìn thấy Chu Tuyết đang nhìn chằm chằm vào mình.
Chu Tuyết đùa giỡn hỏi: "Như thế nào, tiểu thiên tài, chiêu này khó sao?"
Phương Vọng nhướng mày, cười nói: “Bình thường mà thôi. Ta đã học được nó rồi”
"A a!"
Chu Tuyết không khỏi trợn mắt, nàng một chút cũng không tin, nàng cũng không có ép Phương Vọng thể hiện ra điều đó, ngược lại đứng dậy nói: “Được rồi, đã đến lúc ta phải rời đi, ta hy vọng khi ta trở về, ngươi đã thành công Tố Linh”.
"Khi có thời gian, hãy liên lạc với những đệ tử khác của Phương gia. Ta đã an bài cho các ngươi phân tán ở các mạch khác nhau. Cho dù là thiên tài vạn năm có một cũng có thể bị người ta chèn ép. Dù tông môn có chính phái đến đâu cũng sẽ có tranh đấu. Không có môn phái nào là chỉ nhìn vào thiên tư thôi cả, chỉ có những mối quan hệ họ hàng, quan hệ lợi ích mới là tất cả."
Chu Tuyết cảnh cáo, sợ Phương Vọng sẽ đi vào con đường giống như kiếp trước của mình.
Phương Vọng gật đầu, hắn không từ chối việc giao lưu kết bạn giữa con người với nhau, hơn nữa họ còn là tộc nhân của hắn, hắn chẳng qua chỉ là muốn trở nên mạnh mẽ lên trước thôi.
Sau đó, Phương Vọng đưa Chu Tuyết ra khỏi động phủ, Chu Tuyết phi kiếm rời đi, hóa thành cầu vồng biến mất trong chớp mắt giữa mây mù.
Bạch Hồng Độn Thuật!
Phương Vọng âm thầm nhận xét, coi như cũng có chút thành tựu, không hổ là trọng sinh giả.
Hắn đột nhiên nghe thấy động tĩnh bên cạnh, quay đầu lại thì thấy Cố Ly đang đi ra khỏi động phủ, cô nhìn Phương Vọng bằng ánh mắt phức tạp.
Phương Vọng nhìn nàng mà thấy da đầu cảm thấy tê dại, hắn mỉm cười, hướng Cố Ly khẽ gật đầu.
Cố Ly cũng gật đầu đáp lại, sau đó ngự kiếm rời đi, điều này khiến Phương Vọng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ Cố Ly sẽ quấy rầy mình.
Sau đó, Phương Vọng trở lại động phủ để tiếp tục tu luyện.
…
Ba tháng sau, Phương Vọng linh lực đạt tới trạng thái đầy đủ, hắn cảm thấy mình không thể tiến bộ được nữa nên rời khỏi động phủ đến thăm sư phụ Dương Nguyên Tử.
Bên trong Thanh Tâm Điện.
Dương Nguyên Tử kỳ quái nhìn Phương Vọng, nói: "Ngươi xác thực đã đạt đến trạng thái có thể Tố Linh, ngươi mới bắt đầu tu luyện đã một năm thật sao?"
Phương Vọng đáp: “Sắp được rồi.”
Dương Nguyên Tử khóe miệng giật giật, thở dài nói: “Với thiên phú của ngươi, ngươi nên đến mạch thứ nhất. Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm Trận tuy cường đại, nhưng cũng quá khó học, truyền thừa trấn mạch của mạch thứ nhất cũng rất mạnh."
"Bây giờ ta đã tiến vào mạch thứ ba, đồ đệ sao có thể nửa vời được? Sư phụ yên tâm, ta sẽ chăm chỉ tu luyện, mang vinh quang về cho mạch thứ ba!" Phương Vọng nghiêm túc nói.
Hắn cố ý bày tỏ lập trường, muốn càng sớm càng tốt trở thành đại đệ tử, sau đó có được truyền thừa Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm Trận, ít nhất trở thành đại đệ tử cũng sẽ cho hắn càng nhiều tài nguyên tu luyện.
Dựa vào Huyền Dương Chân Kinh đại viên mãn và động phủ đệ tử chân truyền của mình, Phương Vọng vẫn chưa đạt đến mức cần tài nguyên, nhưng hắn sẽ không kiêu ngạo, hắn tin rằng cảnh giới tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn.
Cho dù có mạnh mẽ như Chu Tuyết thì khắp nơi vẫn phải mưu đồ cơ duyên.
Dương Nguyên Tử nghe được Phương Vọng lời nói, cũng không có cười, ngược lại lắc đầu, tiếp theo nói: "Cửu mạch đều có khu vực Tố Linh, nhưng ngươi tu vi thiên phú trăm năm có một, ta sẽ mang ngươi đi gặp chưởng môn vậy, khu vực Tố Linh của chủ phong có hiệu quả tốt hơn.”
Phương Vọng vui mừng khôn xiết và nhanh chóng bái tạ sư phụ của mình.
Cứ như vậy, Phương Vọng theo Dương Nguyên Tử đến chủ phong, hai sư đồ tiến vào Thủy Uyên Điện bái kiến chưởng môn Quảng Cầu Tiên.
Quảng Cầu Tiên khi nghe nói Phương Vọng sắp Tố Linh cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao tốc độ tu luyện của Phương Vọng cũng đã biết từ lâu, hắn vuốt râu cười nói: “Đương nhiên có thể, đi thôi. Tình cờ cũng có một người đang Tố Linh, ngươi cũng đi nhìn một chút."
Hắn đứng dậy, dẫn Dương Nguyên Tử cùng Phương Vọng hướng về thiên điện.
Đi qua hành lang quanh co, họ đến một nơi sâu trong Thủy Uyên Điện, nơi này nối liền với vách núi, có một thác nước từ trên mây rơi xuống, tạo thành một hồ nước nhỏ, trong hồ nước có một người nam tử cởi trần đang ngồi Tố Linh.
Phương Vọng đứng ở hành lang, nhìn thấy bên cạnh một bộ quần áo cùng một tủ sách, hắn lập tức nhận ra người này chính là người mặc đồ đen cùng thời với mình, hắn đội một chiếc mũ tre, cả người bọc kín, cho nên hắn đã không nhận ra người này ngay lập tức được.
"Người này tên là Chu Hàng Thế, hắn cùng ngươi gia nhập Thái Uyên Môn, bị ngươi đánh bại, hiện tại hắn đã gia nhập mạch thứ hai, ngươi đừng coi thường hắn, hắn sắp chế tạo Huyền Nguyên Bảo Linh."
Quang Cầu Tiên Tử cười nói, nhìn thấy Thái Uyên Môn ngày càng xuất hiện càng nhiều thiên tài, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.
Dương Nguyên Tử hừ nói: "Ngươi để hắn tới nơi này Tố Linh, bởi vì ngươi cho rằng hắn có thể tạo ra Địa Nguyên Bảo Linh phải không?"
"Người mà, phải có niệm tưởng."
"Ha ha, Lục Viễn Quân như vậy thiên tài trăm năm khó gặp, làm sao có thể dễ dàng gặp được."
"Ồ, vậy sao? Ngươi không có niềm tin vào đồ đệ của ngươi sao?"
Phương Vọng nghe xong liền cảm thấy có gì đó không đúng, vì sao hai người này lại có cảm giác như đang công khai đấu tranh? Chẳng lẽ bọn họ không hợp nhau à?
Chẳng trách ban đầu chưởng môn muốn ngăn cản hắn đi mạch thứ ba.
Chết tiệt, chắc mình vào nhầm đội rồi!
Mạch thứ ba có bị chưởng môn bỏ mặc không?
Dương Nguyên Tử hừ nói: "Đợi một lúc sẽ biết!"
Phương Vọng nhìn chằm chằm Chu Hàng Thế, Chu Hàng Thế thoạt nhìn tựa như ở hai mươi ba mươi tuổi, sắc mặt có chút già nua, lúc này xung quanh hắn là từng đám hắc quang, giống như một vòng xoáy chảy về phía đỉnh đầu.
Trên đầu hắn có một chiếc quạt màu đen đang dần ngưng tụ, dần dần đông đặc lại, mơ hồ có kết cấu kim loại.
Đây có phải là Bảo Linh không?
Phương Vọng tràn đầy kỳ vọng, hắn đang rất mong chờ bảo linh của mình.
Quảng Cầu Tiên và Dương Nguyên Tử ngừng cãi nhau, chăm chú quan sát.
Sau một nén nhang, chiếc quạt đen phía trên đầu Chu Hàng Thế bỗng nhiên run lên, một luồng khí đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường rung chuyển, quét qua mặt hồ, ngay cả thác nước cũng bị cắt đứt, thấy sắp đánh trúng Thủy Uyên Điện, Quang Cầu Tiên giơ tay lên, dùng linh lực của mình để ngăn cản.
Oanh--
Màn khí màu đen chạm vào bức tường sắt vô hình và tan biến ngay lập tức, áo bào của Phương Vọng tung bay, những sợi tóc trên thái dương của hắn bị thổi tung, hắn không thể không nhìn về phía Quảng Cầu Tiên, thầm kinh ngạc.
Không biết chưởng môn đang ở cảnh giới nào?
Chỉ riêng khí thế này đã khiến Phương Vọng cảm thấy mình không dám chống lại.
Chu Hàng Thế ở trong ao chậm rãi mở mắt, hắn giơ tay phải lên, chiếc quạt đen trên đầu nhanh chóng rơi vào trong tay hắn, cầm lấy chiếc quạt, hắn mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm.
"Huyền Nguyên Bảo Linh thượng phẩm, rất tốt, đủ để xếp vào mười đệ tử hàng đầu của thế hệ hiện nay." Quảng Cầu Tiên khen ngợi.
Chu Hàng Thế đứng dậy hành lễ với Quảng Cầu Tiên, đồng thời chú ý tới Phương Vọng tới.
Quảng Cầu Tiên nhìn Phương Vọng, cười nói: "Ngươi đi đi, vào trong ao đả tọa, vừa vận công, tưởng tượng ngươi muốn Bảo Linh. Nơi này thiên địa khí tức sẽ giúp ngươi hình thành bản mệnh linh bảo."
Phương Vọng gật đầu, lập tức đi về phía ao nhỏ, theo sau là Chu Hàng Thế, hai người gật đầu chào nhau.
Ngồi thiền giữa hồ, Phương Vọng hít một hơi thật sâu và bắt đầu vận công với đôi mắt nhắm nghiền.
Chu Hàng Thế sau khi mặc quần áo cũng không rời đi mà ở lại nhìn Phương Vọng Tố Linh.
Dưới cái nhìn của ba người, Phương Vọng cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng hắn nhanh chóng bỏ đi những suy nghĩ tạp niệm về thế giới bên ngoài.
Theo như tổng cương tu hành, bảo linh bản mệnh được chia từ thấp đến cao là Hoàng Nguyên Bảo Linh, Huyền Nguyên Bảo Linh, Địa Nguyên Bảo Linh và Thiên Nguyên Bảo Linh, mỗi cấp độ từ thấp đến cao được chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cùng với tuyệt phẩm, phẩm giai bảo linh cao nhất từ trước tới nay của Thái Uyên Môn cũng chỉ là Địa Nguyên Bảo Linh hạ phẩm.
Nghe nói bảo rằng bảo linh bản mệnh của Lục Viễn Quân đã đạt tới Địa Nguyên Bảo Linh trung phẩm, phá vỡ giới hạn lịch sử trên dưới của Thái Uyên Môn, y cũng là lý do cho sự khôi phục của Thái Uyên Môn ngày nay.
Tạo ra bảo linh bản mệnh cần Thiên Đạo linh thạch đặc biệt, chỉ có Thiên Đạo linh thạch mới có thể tạo ra bảo linh bản mệnh, mà dưới ao nhỏ nơi Phương Vọng đang đả tọa lại có một khối Thiên Đạo linh thạch khổng lồ.
Sở dĩ chín đại môn phái thống trị tu tiên giới ở Đại Tề là bởi vì bọn họ nắm giữ Thiên Đạo Linh Thạch phẩm giai cao nhất cao nhất, hơn nữa không chỉ có một viên, rất nhiều thế gia tu tiên con cháu không thể Tố Linh, thế nên họ chỉ có thể để con cháu của mình gia nhập các đại môn phái lớn.
Phương Vọng bắt đầu tưởng tượng về hình dạng bảo linh bản mệnh của bản thân.
Lựa chọn đầu tiên của anh ấy là một thanh kiếm, dù sao, chiêu thức mạnh nhất của hắn bây giờ cũng là Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết.
Dần dần, một tia lửa tràn ra từ cơ thể hắn, bao quanh hắn, rồi hội tụ trên đỉnh đầu hắn, giống như Chu Hàng Thế trước đây.