Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Huyền Nguyên Bảo Linh thượng phẩm vốn nên là một dạng báu vật của Thái Uyên Môn, đây cũng là lí do tại sáo Quảng Cầu Tiên bỏ mặc Chu Hàng Thế ở lại xem náo nhiệt. Hắn thấy, Phương Vọng có thể tạo nên Địa Nguyên Bảo Linh đã là hi vọng xa vời rồi, cho dù thành công, vừa lúc để hai vị thiên tài này quen biết lẫn nhau, sau này hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau phát triển.
Nhưng khi bảo linh của Phương Vọng vượt qua Địa Nguyên Bảo Linh, hết thảy mọi chuyện đều thay đổi.
Huyền Nguyên Bảo Linh thượng phẩm ở trước mặt Thiên Nguyên Bảo Linh căn bản không đáng giá nhắc tới!
Quảng Cầu Tiên hiểu một điều, một khi tin tức Bảo Linh của Phương Vọng bị truyền ra, tám đại giáo phái còn lại nhất định sẽ tìm nghĩ mọi cách diệt trừ Phương Vọng, cho nên hắn quyết không thể để việc này truyền ra.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Chu Hàng Thế càng ngày càng lạnh buốt, mà Dương Nguyên Tử càng không che giấu sát ý của mình.
“Chưởng môn! Ta tuyệt đối sẽ không nói ra cho ai biết, thật! Ngài nhất định phải tin tưởng ta! Dù sao ta cũng là Huyền Nguyên bảo linh thượng phẩm, sau này nhất định có thể làm ra cống hiến lớn cho Thái Uyên Môn!”
Nói xong lời cuối cùng, trán của hắn đã dính sát mặt đất.
Hắn hiểu được mình căn bản không trốn thoát được, chỉ có thể cầu xin thương xót.
Dương Nguyên Tử nhìn về phía Quảng Cầu Tiên, lạnh giọng nói: “Chưởng môn, việc này không cho phép ra một tia biến số nào, nếu ngươi không nỡ hạ thủ, thì để ta làm!”
Quảng Cầu Tiên yên lặng.
Dương Nguyên Tử nâng tay phải lên, linh lực trên bàn tay ngưng tụ ra một luồng kiếm khí.
Phương Vọng tay cầm Thiên Cung Kích, thấy thế, mở miệng nói: “Chẳng lẽ không có thủ đoạn khống chế hắn sao? Để hắn không nói ra hết thảy những gì hắn nhìn thấy hôm nay.”
Hắn không thiện lương đến như vậy, việc liên quan đến tính mạng của mình, hắn cũng sẽ không cầu xin hai người Quảng Cầu Tiên bỏ qua cho Chu Hàng Thế. Nếu có thể khống chế Chu Hàng Thế thì để cho hắn sống, còn nếu không thể, thì chỉ có thể giết thôi.
Thiên Nguyên Bảo Linh khiến Phương Vọng mừng rỡ. Kinh ngạc mừng vui qua rồi thì là vô tận sầu lo, vốn dĩ chỉ có một Địa Nguyên Bảo Linh cũng đủ để cho Thái Uyên Môn phất lên rồi, lại ra thêm một vị Thiên Nguyên Bảo Linh nữa...
Mấu chốt nhất chính là Quảng Cầu Tiên còn không cách nào xác định được phẩm giai của Thiên Cung Kích.
Giờ khắc này, Phương Vọng thậm chí còn lo lắng Quảng Cầu Tiên, Dương Nguyên Tử sinh lòng ác ý.
Sau khi nghe thấy Phương Vọng, Dương Nguyên Tử không khỏi nhìn về phía Quảng Cầu Tiên. Quảng Cầu Tiên hít sâu một hơi, nói: “Thiên Nguyên Bảo Linh can hệ trọng đại, nhất định phải cẩn thận, nhưng Thái Uyên Môn cũng không phải ma đạo, cứ làm theo lời Phương Vọng nói đi. “
Dương Nguyên Tử nghe vậy, không nhịn được lắc đầu, cảm thấy Quảng Cầu Tiên quá nhân từ.
Sau đó, Dương Nguyên Tử tiến lên, biến mất kiếm khí trong tay, tiếp theo móc ra một cái bình nhỏ từ trong túi trữ vật, ngồi xổm trước mặt Chu Hàng Thế, tay trái bắt lấy hàm dưới của Chu Hàng Thế, bóp miệng hắn, rồi đổ thứ trong bình nhỏ vào miệng hắn.
Trong toàn bộ quá trình bên, Chu Hàng Thế không hề phản kháng chút nào, vì hắn hiểu được đây là con đường sống duy nhất của mình, hắn thậm chí còn đưa một ánh mắt cảm kích nhìn Phương Vọng.
Phương Vọng nhìn thấy đồ vật trong bình nhỏ kia là một loại côn trùng màu đỏ thẫm, lòng của hắn run rẩy.
“Đây là Vạn Độc Xuân Thu Trùng, không có thuốc nào giải được, người chết thì cổ trùng sẽ chết. Bọn chúng sinh ra đã bị thuần phục, chỉ cần có người niệm lên chú ngữ trước mặt người ăn trùng, Vạn Độc Xuân Thu Trùng sẽ tự vẫn, độc tính khuếch tán ra khắp thân thể, dẫn đến người ăn trùng chết bất đắc kỳ tử trong ba nhịp thở.”
Dương Nguyên Tử đứng dậy, từ trên nhìn xuống Chu Hàng Thế nói, sắc mặt đạm mạc, phảng phất như đang nhìn một con bò sát vậy.
Sau đó, hắn truyền âm cho Phương Vọng, nói lại câu chú ngữ kia cho Phương Vọng.
Nét mặt Phương Vọng bình tĩnh, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, vị sư phụ này của hắn thấy thế nào cũng không giống chính phái, lại còn nuôi dưỡng độc vật như thế nữa.
Quảng Cầu Tiên xoay người nhìn về phía Phương Vọng, nói: “Chuyện Thiên Nguyên Bảo Linh nhất định phải che giấu. Sau này ta sẽ không đặc biệt chiếu cố ngươi, chỉ có thể xem ngươi làm một đệ tử bình thường, nhưng ngươi có bất cứ chuyện gì thì có thể tới tìm ta mọi lúc, ta sẽ ra mặt giúp ngươi giải quyết. Ta cam đoan với ngươi, ngươi chắc chắn là chưởng môn đời tiếp theo của Thái Uyên Môn!”
Bất kể nhân phẩm, bất kể xuất thân, trực tiếp quyết định truyền lại chức chưởng môn cho Phương Vọng.
Giờ khắc này, Phương Vọng mới chính thức cảm nhận được tầm quan trọng của Thiên Nguyên Bảo Linh, hắn vội vàng trả lời: “Có trở thành chưởng môn hay không không quan trọng đối với ta. Đã gia nhập Thái Uyên Môn thì ta vĩnh viễn là đệ tử Thái Uyên Môn, sau này chắc chắn sẽ lên rừng xuống biển vì Thái Uyên Môn!”
Lời hay nha, ai mà không biết nói chứ?
Ít nhất làm trường hợp hiện tại tốt một chút, để tránh Quảng Cầu Tiên sinh lòng nghi ngờ.
“Việc này chỉ có thể bị bốn người chúng ta biết được, Phương Vọng, ngươi cũng đừng nói với tộc nhân của ngươi. Thiên Nguyên Bảo Linh quả thực quá cường đại, nhưng ngươi tu vi còn chưa vững chắc, nhất định phải khiêm tốn, sau này hãu nói bảo linh bản mệnh của ngươi là Huyền Nguyên bảo linh thượng phẩm đi.”
Quảng Cầu Tiên vừa nói, vừa đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Hàng Thế vừa mới đứng lên, hắn trầm giọng nói: “Chu Hàng Thế, sau này nhiệm vụ của ngươi chính là bảo vệ Phương Vọng, mặc cho Phương Vọng sai khiến, đãi ngộ của ngươi trực tiếp tính theo đại đệ tử đơn mạch!”
Nghe vậy, Chu Hàng Thế vội vàng hành lễ bái tạ Quảng Cầu Tiên, lại cảm tạ Phương Vọng.
Dương Nguyên Tử nói theo: “Chưởng môn, ta dẫn Phương Vọng rời đi trước, bên ngoài có rất nhiều người đến, không thể để cho bọn họ nhìn thấy Phương Vọng được.”
Quảng Cầu Tiên gật đầu, sau đó Dương Nguyên Tử một lần nữa lấy ra một bộ quần áo từ trong túi trữ vật, ném cho Phương Vọng.
Phương Vọng vội vàng mặc vào, sau đó đi theo bước chân Dương Nguyên Tử.
Bên trong Thủy Uyên điện lại có một con đường thông hướng hang động dưới lòng đất, trên đường đi, Phương Vọng cũng đang cảm thụ Thiên Cung Kích trong thân thể.
Ở trong cơ thể hắn, Thiên Cung kích ở vào một không gian độc lập phía trên đan điền, bên trong đen nhánh vô cùng. Hắn không phân biệt rõ đó là không gian vũ trụ song song, hay là không gian linh hồn, nhưng hắn có thể cảm nhận được Thiên Cung Kích tồn tại, tùy thời có thể triệu hoán nó ra.
Chỉ có một điểm làm hắn hoang mang, không gian Thiên Cung Kích chiếm cứ so với toàn bộ không gian hắc ám vô cùng nhỏ, mà lại không phải vị trí trung tâm.
Chẳng lẽ còn có thể có bảo linh bản mệnh thứ hai sao?
Đường hầm yên tĩnh, đang lúc Phương Vọng hiếu kì, bối rối, giọng nói của Dương Nguyên Tử truyền đến từ phía trước: “Phương Vọng, hãy ghi nhớ, sau này bất cứ kẻ nào cũng không tin được, chưởng môn không tin được, bao gồm cả ta, ngươi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.”
Phương Vọng giương mắt, nhìn bóng lưng Dương Nguyên Tử, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
“Lòng người chung quy sẽ thay đổi, chưởng môn bây giờ có thể tiến hành bồi dưỡng ngươi làm chưởng môn đời tiếp theo, là bởi vì hắn còn chưa tới đại nạn. Đợi đến khi hắn đứng trước đại nạn, sẽ sinh ra ý nghĩ xấu như thế nào, vi sư cũng không tưởng tượng ra được. Ở Tu Tiên giới, chuyện cướp đoạt bảo linh, đoạt xá thân xác cũng không phải số ít, không dối gạt ngươi, lúc trước vi sư cũng từng sinh ra ý nghĩ xấu ấy.”
Giọng điệu Dương Nguyên Tử âm trầm, làm cho không ai có thể nhìn thấu trong lòng hắn suy nghĩ gì.
Phương Vọng mở miệng nói: “Đa tạ sư phụ nhắc nhở, đồ nhi ghi nhớ trong lòng, ơn này của sư phụ, đồ nhi vĩnh viễn không quên, sau này chắc chắn sẽ báo đáp.”
“Vậy ư?”
Dương Nguyên Tử cười ha ha, từ đầu đến cuối, hắn không quay đầu lại, cũng không dừng bước lại.
Con đường sau đó, hắn không nói thêm gì nữa, Phương Vọng lại bắt đầu thấp thỏm không yên, sợ hắn bất chợt tập kích.
Cũng may một đường hữu kinh vô hiểm, lúc đi ra khỏi cửa hang, Dương Nguyên Tử bèn để hắn về động phủ trước.
Phương Vọng ngự kiếm rời đi. Trên đường phi hành, hắn chú ý tới tất cả đỉnh núi cũng có rất nhiều đệ tử tụ tập, hình như đang bàn luận chuyện gì. Từ khi nhập môn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh náo nhiệt như vậy.
Không phải là động tĩnh Thiên Cung kích gây ra đấy chứ?
Phương Vọng căng thẳng trong lòng, tăng thêm tốc độ.
Trở lại mạch thứ ba, hắn hạ xuống trước cửa động phủ, nhìn thấy Cố Ly đang đứng trước cửa động phủ của mình, nhìn về phương xa.
Cố Ly quay đầu nhìn về phía Phương Vọng, hỏi: “Phương sư huynh trở về từ chỗ nào vậy?”
Phương Vọng trả lời: “Đi Đạo Pháp Các một chuyến, Thái Uyên Môn hình như xảy ra chuyện gì, nếu Cố cô nương cảm thấy hứng thú, có thể đi tâm sự cùng đệ tử khác.”
Dứt lời, hắn tiến vào động phủ của mình.
Cố Ly lộ ra vẻ nghi ngờ trên mặt, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều. Lòng nàng tràn đầy hoang mang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà khiến bảo linh bản mệnh của nàng bị mất khống chế như thế?
Sau khi cửa động phủ đóng lại, Phương Vọng trực tiếp đi tới trên đất trống trong động phủ. Hắn triệu hồi ra Thiên Cung Kích, cẩn thận thưởng thức bảo linh bản mệnh của mình, càng xem càng thích.
Cầm Thiên Cung kích, hắn có một loại cảm xúc mạnh mẽ coi trời bằng vung, khó trách Tố Linh quan trọng đối với tu sĩ như vậy.
Sau đó, hắn thu hồi Thiên Cung Kích, ngồi đả tọa trên giường lớn bạch ngọc, bắt đầu củng cố tu vi.
Cảnh giới của hắn đã đạt tới Tố Linh Cảnh nhất tầng, Tố Linh cảnh cũng chia làm chín tầng. Tiếp theo, hắn dự định yên tâm tu luyện, thuận tiện đợi phong ba trôi qua.
Thiên Cung kích xuất hiện khiến Phương Vọng không thể không chuyển biến mạch suy nghĩ, sau này không thể lại học tập theo hướng kiếm pháp nữa, phải học tuyệt học trường binh.
Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết cũng không tính là học uổng công, dù sao kiếm quyết này không cần kiếm. Hắn hạ quyết tâm, không tùy tiện sử dụng Thiên Cung Kích trong Thái Uyên Môn, dùng Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết hẳn là đủ để quét ngang người cạnh tranh cùng cảnh giới rồi.
Ừm, giả bộ làm kiếm tu!
Cứ như vậy, thời gian hai tháng vội vàng trôi qua.
Sau khi tiến vào Tố Linh Cảnh, tiến độ tu hành của Phương Vọng bắt đầu chậm lại. Hai tháng, dựa vào Huyền Dương Chân Kinh đại viên mãn cũng chỉ khó khăn lắm mới đột phá đến tầng thứ hai.
Cho đến một ngày này.
Phương Hàn Vũ đến đây thăm hỏi Phương Vọng, gián đoạn sinh hoạt tu hành của hắn.
Sau khi mời Phương Hàn Vũ vào động phủ, hai huynh đệ hàn huyên một phen, Phương Hàn Vũ nhắc đến đại sự phát sinh gần đây ở Thái Uyên môn, nghe nói bảo linh bản mệnh của tất cả đệ tử Tố Linh cảnh trong môn cùng một lúc bị mất khống chế. Chuyện này khiến nội bộ Thái Uyên môn lưu truyền một suy đoán.
Đó chính là có chí bảo sinh ra!
Nghe tới suy đoán như vậy, Phương Vọng thở dài một hơi dưới đáy lòng.
Trước khi đủ mạnh mẽ, hắn cũng không dám bại lộ phẩm giai bảo linh bản mệnh của mình.
“Phương Vọng, hôm nay tìm ngươi, thật ra có việc...” Phương Hàn Vũ chần chờ nói.
Phương Vọng trợn trắng mắt, tức giận nói: “Ta không quen nhìn điệu bộ nhăn nhăn nhó nhó này của ngươi, đến cũng đến rồi, ngươi còn có thể kìm nén không nói sao? Nói đi, chúng ta dù gì cũng là huynh đệ.”
Ừm, không phải huynh đệ ruột thịt, cũng đừng yêu cầu quá đáng.
Phương Hàn Vũ như trút được gánh nặng, nói: “Ta chuẩn bị ra ngoài lịch luyện, nhưng Chu Tuyết giao cho ta phải chăm sóc tốt tộc nhân khác, cố gắng hết khả năng đừng làm phiền ngươi, nhưng ta vẫn luôn ở trong Thái Uyên môn, thì tu vi rất khó lớn mạnh vượt bậc. Dù sao ta chỉ là đệ tử nội môn, ta muốn đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.”
“Chỉ việc này à? Vậy ngươi có kế hoạch chưa?” Phương Vọng hỏi.
Người đều có mệnh, con cháu khác của Phương phủ không có thiên tư, đãi ngộ như hắn, mưu cầu cơ duyên của mình là cần thiết.
Phương Hàn Vũ gật đầu, nói: “Sư tỷ ở mạch thứ hai thu hoạch được bản đồ của một bí cảnh, nghe nói bên trong có đại tu sĩ tọa hóa. Mạch của ta đã có hai mươi ba vị đệ tử quyết định cùng nhau đi tới, ta không muốn bỏ qua.”
Phương Vọng nghĩ ngợi, vẫn gật đầu nói: “Ngươi đi đi, tộc nhân khác có ta chăm sóc.”
Phương Hàn Vũ lộ ra nụ cười, vội vàng nói cảm ơn. Hai huynh đệ lại trò chuyện vài câu, Phương Hàn Vũ thấy không có gì để nói nữa, bèn cáo từ rời đi.
Hắn chân trước vừa đi, Phương Vọng vừa ngồi xuống, lại có người tới thăm hắn.
Chu Hàng Thế!
Phương Vọng nắm giữ chú ngữ giết chết Chu Hành Thế, đương nhiên không sợ hắn, thế là mời hắn vào động phủ.
Chu Hành Thế dù mặc đạo bào của đệ tử Thái Uyên môn, nhưng hắn vẫn đội mũ rộng vành của mình, có vẻ khá mệt mỏi. Hắn ngồi trước bàn đá, móc ra hai miếng ngọc giản từ trong lòng, nói: “Đây là pháp thuật chưởng môn để ta mang cho ngươi, thích hợp với bảo linh của ngươi, không được ngoại truyền cho người khác.”