Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
**********
“Tôi không cố ý nghe lén đâu, chỉ là lúc ấy đang sử dụng đạo cụ tàng hình để tránh hộ lí nên vừa hay nghe được.”
Bùi Đình cả gan gọi ‘Cá Nhỏ’ khi Sở Ưng đang hiện diện thù lù ở hành lang, không nghi ngờ gì nữa hắn cố ý, nhưng đây không phải lúc để nghĩ ngợi lung tung, cần nhanh chóng giải thích rõ mối quan hệ giữa cậu và Bùi Đình.
“Do quy tắc năm yêu cầu ‘Xin ở chung hoà thuận với hộ lí của mình’, với cả tính tình vị hộ lí của tôi cũng khá hiền lành, đôi lúc rất thích quan tâm săn sóc bệnh nhân nên hai bên có hơi thân thiết hơn tí tẹo.” Quý Ngư giọng khô cằn giải thích.
“Ra là thế.” Sở Ưng chấp nhận lời giải thích, tuy hắn cảm thấy hộ lí của Quý Ngư tính tình không hiền lành như bề ngoài, nhưng nếu hai bên ở chung hoà thuận được với nhau thì chứng tỏ Quý Ngư giỏi.
Quý Ngư nhẩm tính thời gian thấy sắp đến lúc Bùi Đình trở lại, vội vàng chào tạm biệt rồi lập tức offline, ba người hẹn nhau tối gặp.
Quý Ngư quang minh chính đại không chịu uống số thuốc Bùi Đình mang về, cậu mới uống hai viên, cơ thể đã bắt đầu trở nên bất ổn, nếu giờ mà uống thêm cậu sợ chưa kịp tìm ra viên thuốc màu lam đã dị biến.
Phải nhanh chóng vào được phòng cấp thuốc, tiếp tục để yên cho bệnh nhân khác dị biến thực nghiệm thể số 2 sẽ sớm thức tỉnh mất.
Bùi Đình thấy cậu không uống thuốc cũng không nói gì, dù sao ngả bài với nhau hết rồi, hắn không cần thực hiện chức trách hộ lí một cách nghêm cẩn nữa, mượn thân phận này chủ yếu là vì tiếp cận Quý Ngư thôi.
Cả buổi chiều Quý Ngư bỏ bữa, nhàn nhã ngủ nướng. Cậu muốn lên tầng khác thăm dò vào ban ngày lắm nhưng tại khắp nơi bố trí đầy rẫy camera, việc đi long nhong bên ngoài bị phát hiện thì toang.
Nghe Bùi Đình nói camera ở hành lang sẽ hoạt động vào ban ngày làm Quý Ngư rất tò mò: “Đêm nọ lẻn ra ngoài tôi phát hiện phòng điều khiển đang đóng cửa, tại sao chỉ đóng mỗi ban đêm thế.”
Bùi Đình kiên nhẫn giải thích: “Đó là vì họ chủ yếu tiến hành thực hiện nguyên cứu khi về đêm, và viện trưởng sợ bị nắm nhược điểm nên tối không mở camera.”
Quý Ngư không có đạo cụ tàng hình, cũng không có năng lực xuyên qua khung cửa sổ chật hẹp kia, vì thế cậu quyết định bỏ cuộc.
........
Nhà ăn tầng 3.
Quý Ngư luôn cảm thấy rất hứng thú với đầu bếp, sau lớp kính chỉ có mình gã, hơn nữa trên người lại xuất hiện những vệt……
Thời điểm Quý Ngư đưa khay cơm, cậu làm bộ không cẩn thận rơi chiếc đũa, lúc ngồi xổm xuống nhặt đũa, đầu lơ đãng ngẩng lên, thình lình phát hiện trên cánh tay gã hằn những vệt kì quái, không riêng mỗi khuôn mặt bị vệt đen rậm rạp che kín mà bao gồm cả các bộ phận khác.
Hơn nữa, không thể dùng chữ “Người” để nói về nữa, hốc mắt tối om, bên trong không có tròng mắt, giữa cần cổ còn giữ nguyên vết chém cộng thêm vệt đen kỳ quái, gã giống như bị người ta dùng chỉ khâu lại.
Đột nhiên hai hốc mắt đối diện với Quý Ngư.
Quý Ngư rùng mình trong lòng nhưng mặt ngoài vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, đứng lên nhận khay đồ ăn, giống như cậu chỉ đối mặt với một con người bình thường người.
Thời điểm trở lại bàn ăn, dù Đào Viên và Sở Ưng cũng thấy được hành động vừa rồi của Quý Ngư, chắc chắn tám phần cậu đã nhìn thấy gì đó nhưng bọn họ lại ăn ý không mở miệng hỏi.
Tối nay ai cũng im ru khiến Hồ Tư Vũ phát cáu, mấy ngày nay cô cứ phập phòng sợ hãi mãi, cô là người chơi ở khu ba, bởi vì nghỉ ngơi vượt qua thời gian quy định dẫn đến tích phân trừ hết sạch nên bị hệ thống cưỡng chế đưa vào phó bản, cô không biết ai là bạn đồng hành, hơn nữa quy tắc một đã nhắc nhở cô không dám tùy tiện hỏi thẳng bệnh nhân.
Kỳ thật, cô cũng biết buổi tối là thời điểm thích hợp ra ngoài tìm manh mối nhưng lại sợ không dám đi, chờ thời hạn năm ngày sắp kết thúc cô mới giật mình nhận ra bản thân chẳng biết gì cả, hiện thực tàn nhẫn dập cô điên dại.
Từ lúc bắt đầu đến nay, cô luôn ôm tâm lý may mắn, hy vọng người chơi khác chủ động tới tìm, hoặc chờ người chơi khác tìm ra phương pháp trốn thoát cô sẽ hưởng ké, nhưng hiện giờ cô không phân biệt được người chơi và NPC, nếu người chơi khác đã rời đi từ lâu còn cô lại đang nằm im trong phòng, thế thì xin vĩnh biệt cuộc đời.
Hồ Tư Vũ nhịn không nổi, gấp gáp mở miệng: “Chúng ta không thể cứ ngồi im chờ chết được, chỉ cần mọi người đoàn kết, chắc chắn có thể chạy thoát!”
Trương Mẫn nhìn cô như đồ ngốc: “Chúng ta ký cam kết hết rồi, một khi bỏ trốn bị đội cảnh vệ bắt được vẫn sẽ bị đưa về thôi, đến lúc đó hình phạt nặng lắm tôi gánh không nổi.”
Hồ Tư Vũ vốn tưởng rằng những người khác sẽ đồng ý lời đề nghị, dù sao thì làm gì có người bình thường nào chịu ở lại cái viện điều dưỡng mờ ám này, hiện tại bị phảm bác cô bắt đầu chó cùng rứt giậu.
“Sợ mẹ gì chứ, bản cam kết với tôi chẳng là cá.....”
“Đúng thế, nếu đã ký cam kết tốt nhất chúng ta đừng phản kháng chi cho tốn công vô ích, chúng ta là kẻ dị tật, đi đường còn thở hộc hộc hơi sức đâu mà nghĩ đến chạy trốn.”
Quý Ngư mở miệng cắt ngang lời Hồ Tư Vũ, nghe tới đây rốt cuộc cậu cũng hiểu rồi, thì ra nơi này còn một người chơi nữa, lúc trước thấy cô sợ sệt cậu còn tưởng đây là NPC bị viện điều dưỡng lừa vào, hơn nữa thời điểm ba người ra ngoài điều tra manh mối hết lần này đến lần nọ không thấy người chơi khác, nên mới tưởng người chơi ở phó bản có mỗi ba người.
Chỉ có người chơi mới không để ý bản cam kết, bởi vì thông quan rồi sẽ không ở đây nữa. Hồ Tư Vũ luôn trầm mặc không nói, hiện tại lại đột nhiên đứng ra nói chuyện, còn biểu hiện rất nôn nóng, e là do bị thời hạn thông quan ép thúc.
Quý Ngư cảm giác hơi nhức đầu, Hồ Tư Vũ không cam lòng muốn bộc lộ hết lời muốn nói, Sở Ưng nghiêng đầu uy hiếp nhìn cô một cái.
Hồ Tư Vũ sững sờ tại chỗ, không dám mở miệng nói tiếp.
Hơn nữa tính cả phó bản thử nghiệm cô chỉ mới thông quan hai phó bản, phó bản thử nghiệm là hình thức giải mã con số, lúc ấy trong đoàn có một người rất giỏi toán nên bọn họ thuận lợi thông quan, phó bản thứ hai cũng dựa vào một vị cao thủ, cô chẳng làm gì chỉ biết giữ im lặng ngơ ngác đứng nhìn cũng được thông quan.
Mỗi lần rời khỏi phó bản, cô mua vật dụng cần thiết xong thì trốn trong khu nghỉ ngơi mặc kệ đời, thẳng đến khi tích phân bị trừ hết được hệ thống cưỡng chế đưa vào phó bản, vì thế mà cô không hề biết về sự tồn tại của người chơi cao thủ nổi tiếng như Sở Ưng.
Đào Viên kinh ngạc nhìn Hồ Tư Vũ - ‘ Má ơi nơi này còn một người chơi nữa, nấp kĩ thế, mấy ngày nay có thấy cổ tới tìm manh mối đâu.’
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm- ‘ May mà hồi nãy anh Quý kịp thời ngăn cổ tiếp tục nói chuyện, không thì bọn họ sẽ bị lộ mất thôi, Nghiêm Thức vẫn đang ở đây đó. Giờ sao ta, cảm giác mọi người cứ đứng im ru, không biết xuất hiện thêm một người là tốt hay xấu nữa.’
*********