Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phu quân ta là Chinh Tây Hữu Tướng quân.
Xuất chinh ba năm, đại quân trực tiếp tiến vào triều đình Tây Lương.
Khải hoàn hồi triều, nhất thời phong quang vô hạn.
Không ngờ rằng, cùng hắn trở về còn có một vị tiểu công chúa của phiên bang.
Tiểu công chúa tuổi vừa đôi tám, kiều diễm khả ái.
Quan trọng hơn, nàng dám yêu dám hận, toàn tâm toàn ý đều hướng về phu quân ta.
Nàng dõng dạc thông báo với ta: "Người Tây Lương chúng ta tính tình thẳng thắn, có gì nói đó. Ta và Mạnh tướng quân tâm đầu ý hợp, chúng ta muốn kết làm phu thê."
Ta chưa kịp nghe rõ lời nàng.
Sự chú ý của ta đều tập trung vào Mạnh Trường Sách.
Ta thấy một tháng sau hắn sẽ đột ngột qua đời.
"Phu nhân, Dung Nguyệt công chúa từ xa đến, nàng hãy sắp xếp chỗ ở cho nàng ấy trước đã."
Nghe tiếng, ta mới định thần lại, không thể tin nổi.
Hắn rốt cuộc vẫn không chống lại được sự cám dỗ, thay lòng đổi dạ.
Hơn nữa, hắn đang yên đang lành sao lại đột ngột qua đời?
Ta hít sâu một hơi, nói: "Tây Lương bại trận cầu hòa, lúc này công chúa Tây Lương ở trong phủ, e rằng sẽ gây thêm nhiều phiền toái."
Tiểu công chúa không nhẫn nại nói: "Ngươi không muốn thì cứ nói thẳng, ta ghét nhất loại phụ nữ nói vòng vo như ngươi."
Ta nhìn về phía Mạnh Trường Sách.
Hắn không phải kẻ hồ đồ, nếu không, đã chẳng thể trở thành Chinh Tây Hữu Tướng quân khi còn trẻ như vậy.
Tuy nhiên, ánh mắt Mạnh Trường Sách trốn tránh, hắn chậm rãi nói với ta: "Phu nhân, ta sẽ giải thích với nàng sau."
Ta gật đầu, tạm thời nuốt lời "hỏi thăm" xuống, tránh hiểu lầm hắn.
Ta ra lệnh cho quản gia sắp xếp xe ngựa và hộ vệ, hộ tống tiểu công chúa Tây Lương đến dịch quán.
Tiểu công chúa ngay lập tức tỏ thái độ như gặp thù địch, công khai ôm lấy cánh tay của Mạnh Trường Sách, vẻ mặt đầy cảnh giác nói với ta: "Không ai được chia rẽ ta và Mạnh tướng quân."
Mạnh Trường Sách mở miệng, nhưng không nói lời nào.
Hắn cũng không rút tay ra, mà để mặc tiểu công chúa Tây Lương ôm lấy.
Cảnh tượng này, dù có hiểu lầm gì, cũng không còn lý do nào để biện minh nữa.
Ta cười nhạo, nói với vị tiểu công chúa của vong quốc: "Mạnh Trường Sách đã có ta, người thê tử được cưới hỏi đàng hoàng, và ta xuất thân từ danh gia vọng tộc ở Giang Nam. Công chúa không phải là công chúa của triều đình ta, mà chỉ là công chúa phiên bang đã mất nước, dự tính sẽ làm gì đây?"
Tiểu công chúa bĩu môi, không chút bận tâm nói: "Chỉ cần có thể ở bên Mạnh tướng quân, ta làm nô làm tỳ cũng được. Ngươi cũng đừng luôn miệng nói 'vong quốc' 'phiên bang' gì nữa, nghe thật nhỏ nhen."
Thật lòng mà nói, ta tức giận.
Cũng khá ngạc nhiên.
Là một công chúa bại trận của một đất nước bị chinh phục, nàng ta lại có thể vui vẻ theo đuổi vị tướng của kẻ địch đến một đất nước xa lạ, không ngại làm nô làm tỳ.
Đối với nàng ta, tình yêu lớn hơn tất cả.
Chỉ là không biết, với một tiểu công chúa kiêu kỳ như vậy, bách tính Tây Lương sẽ nghĩ thế nào?
Mạnh Trường Sách giải thích với ta: "Phu nhân, Dung Nguyệt công chúa là lén lút theo đến đây một mình, không tiện đến dịch quán."
Cũng phải, nàng là công chúa của quốc gia bại trận, không phải là công chúa phiên bang đến nước ta theo thông lệ.
Ta liếc nhìn Mạnh Trường Sách, hiện tại vẫn còn sống khỏe mạnh, không khỏi đoán xem lý do gì khiến hắn sắp chếc bất đắc kỳ tử như vậy.
Với tình nghĩa phu thê, ta đơn độc nhắc nhở Mạnh Trường Sách, việc thu nhận vị công chúa này có thể mang lại hậu quả.
Không ngờ, hắn mặt lạnh, giọng điệu thất vọng nói với ta: "Phu nhân, nàng xuất thân danh gia vọng tộc, là chủ mẫu của nhà họ Mạnh, lẽ ra phải rộng lượng hơn, không cần dùng lời lẽ này để ly gián ta và Nguyệt nhi. Nguyệt nhi đơn thuần, không có mưu mô, không như phu nhân."
Hắn thân mật gọi nàng ta là "Nguyệt nhi".
Ta chỉ nhắc hắn về tính đặc thù trong thân phận công chúa Tây Lương, vậy mà hắn liền cho rằng ta gian trá, ghen tuông.
Ta nuốt lời muốn nói xuống.
Nghĩ lại, việc tiên đoán cái c.h.ế.t, hắn càng không tin.
Vậy ta cũng không cần nhiều lời.
Huống hồ, cao tăng ở chùa Tướng Quốc từng cảnh báo ta, thiên cơ bất khả lộ.
Ta sắp xếp cho công chúa Tây Lương một khu riêng biệt.
Tối đó, Mạnh Trường Sách đến chính viện nghỉ ngơi.
Hắn dịu dàng gọi tên thân mật của ta: "Uyển Uyển."
Hắn nói: "Ba năm chinh chiến ở ngoài, mỗi ngày ta đều nghĩ đến nàng. Mỗi lần nhận được thư nhà của nàng, ta đều xem đi xem lại nhiều lần, buổi tối ngủ còn đặt bên gối."
Mạnh Trường Sách bày tỏ nỗi nhớ nhung của hắn đối với ta.
Trong mắt hắn, là tình ý miên man.
Nghĩ đến hiện tại trong phủ có vị tiểu công chúa phiên bang, ta không khỏi thắc mắc, làm sao hắn có thể vừa yêu người khác lại vừa thể hiện tình cảm với ta?