Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cho dù sự việc bại lộ thì sao? Trong gia tộc lớn, c.h.ế.t người là chuyện thường, chẳng lẽ người nhà người ta đều c.h.ế.t già sao? Ai sẽ vì một người ngoài mà truy cứu đến cùng, cho dù truy cứu đến cùng, ai sẽ đến trị tội ta? Cho dù đến trị tội ta, chẳng lẽ còn để một Trưởng công chúa như ta chịu c.h.ế.t thay cho một tiểu thiếp như mẫu thân ngươi sao?"
Ta nói xong những lời này, Lạc Ngọc Thư liền bắt đầu run không kiểm soát. Ta nhìn một lúc, cười lạnh: "Chỉ chút tâm cơ này mà cũng muốn đấu với ta?"
"Lạc tam tiểu thư, hôm nay ta nói, ngươi cứ nghe cho kỹ. Ngươi nói xấu ta sau lưng thì thôi, ta là người không quan tâm đến danh tiếng, ngươi nói ta vài câu, ta không để bụng. Nhưng Triệu Cẩm Xuyên, bây giờ đúng là tuổi thích hợp để bàn chuyện hôn nhân, nếu vì những lời đồn đại nhảm nhí của ngươi mà ảnh hưởng đến hôn sự của hắn."
"Vậy thì ta…" Ta giúp nàng ta chỉnh lại trâm cài tóc, giọng nói lạnh lùng, "Ta sẽ g.i.ế.c ngươi."
Thấy trâm cài tóc bị lệch được chỉnh lại, ta lại cười hỏi nàng ta: "Nhớ kỹ chưa?"
Lạc Ngọc Thư chỉ dám im lặng rơi nước mắt không ngừng gật đầu.
Ta thấy chán, dọa một tiểu nha đầu mười lăm tuổi như vậy, ta cũng thật xấu xa.
Vì vậy, ta không ở lại bên cạnh nàng ta lâu, quay người đi vòng qua hòn non bộ.
Vừa đi đến đường, liền thấy Triệu Tử Quý dựa vào gốc cây trước hòn non bộ cười tươi như hoa, không biết đã đứng đây nghe lén bao lâu rồi: "A tỷ sao lại tức giận như vậy? Trước đây chúng ta đã từng ngủ chung, đầu kề má ấp, nàng ta nói không sai."
Bây giờ ta nhìn thấy hắn liền đau đầu, không muốn tiếp lời hắn, im lặng bỏ đi.
Hắn cũng không đi theo, đứng tại chỗ nhìn ta đi xa, mới chịu rời đi.
35
Trở về chỗ ngồi, ta đợi rồi lại đợi, thấy tiết mục biểu diễn hết cái này đến cái khác, thức ăn ta cũng đã thử từng món.
Cuối cùng bưng lên một chén rượu.
Ta theo bản năng nhìn Quách Nhượng, hắn vốn cũng đang nhìn ta.
Bất chợt thấy ta nhìn hắn, không khỏi sững sờ.
Ta bưng chén rượu lên kính hắn từ xa, sau đó uống cạn một hơi.
Cuối cùng cũng cắn câu rồi.
Ta sai người đi điều tra rõ đường dây của hắn, để chuẩn bị cất vó.
Sai người xong, không lâu sau, liền cảm thấy choáng váng nóng ran.
Ta cáo lui, để người dìu đi nghỉ ngơi.
Lần này sắp xếp có thể nói là hoàn hảo, nếu không có gì bất ngờ, ngủ một giấc dậy, mật thám trong kinh thành có thể loại bỏ được bảy tám phần.
36
Nhưng trong trường hợp không có gì bất ngờ, luôn luôn có bất ngờ xảy ra.
Tỉnh dậy sờ thấy Triệu Tử Quý nằm bên cạnh, ta im lặng, lão thái quân Phủ Tề Quốc Công dẫn đầu xông vào cũng im lặng.
Nhưng gừng càng già càng cay, lão thái quân chỉ sững sờ một lát liền lập tức quát mắng: "Điện hạ làm ra chuyện trái luân thường đạo lý như vậy, còn để mặt mũi hoàng thất ở đâu? Lại để mặt mũi con trai ta ở đâu?"
Ta không quan tâm bà ta, vén chăn lên kiểm tra y phục của mình, lại theo bản năng đi kiểm tra của Triệu Tử Quý.
Chỉ thấy Triệu Tử Quý mặt đỏ bừng e thẹn mở mắt nói: "A tỷ, ta ngất xỉu rồi, quần còn nguyên, còn chưa kịp…"
Cái đồ phiền phức này!
Không biết là do tác dụng của thuốc, hay là bị chấn động quá mạnh, ta nhất thời nghẹn lời, không nói nên lời.
Lại là Tề lão phu nhân của Phủ Tề Quốc Công hừ lạnh một tiếng: "Nam nữ bảy tuổi khác biệt, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, quần áo xộc xệch, đã là không trong sạch rồi."
Lời vừa dứt, cả căn phòng im phăng phắc.
Lão thái bà này vì muốn từ hôn thật sự là bất chấp tất cả rồi, chẳng lẽ bà ta không biết ngay cả Tạ Kỳ Hựu cũng là ta nuôi lớn sao?
Huống hồ giới quyền quý hàng đầu kinh thành chỉ có bấy nhiêu đó người, không nói đến gia đình của hơn hai mươi đứa trẻ năm đó, thì các gia đình cũng đều có quan hệ họ hàng, mạng lưới quan hệ này bao trùm hơn phân nửa những người có mặt.
Lão thái bà lần này là chặt tre còn vơ luôn cả măng.
Thấy vậy, có người nhỏ giọng nói: "Những đứa trẻ này đều lớn lên trên lưng ngựa, chuyện lúc nhỏ, tình thế cấp bách cũng không câu nệ nhiều như vậy, ta lại cảm thấy, đây đều là những đứa trẻ ngoan..."
"Đứa trẻ ngoan?" Lão thái quân phản bác, "Trưởng công chúa Thừa Bình thân phận cao quý, lão thân không dám nói gì thêm. Nhưng nữ tử nhà người thường nếu làm ra loại chuyện này, đừng nói là tuổi này đã hiểu chuyện, cho dù chỉ mới bảy tuổi, cũng nên ném xuống sông dìm chết, để giữ gìn thanh danh cho gia đình."
Phải biết lúc đó ta mang theo bên người, có hai tiểu nha đầu.
Vừa đúng lúc, người nhà của hai tiểu nha đầu đó cũng có mặt ở đây.
Hiện giờ hai tiểu nha đầu đó đã xuất giá, phu thê ân ái.
Lão già này nếu cứ khăng khăng cho rằng mình nói đúng, thì con cái nhà mình sẽ không sống nổi mất.
Thế là phu nhân của một trong hai nhà đó tiến lên tát bà ta một cái, tốc độ nhanh đến mức những người khác không kịp phản ứng.
Đợi đến khi lão thái quân hoàn hồn định đánh trả, lại có mấy nhà khác xông lên đánh tới tấp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");