Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Điện hạ, Đại Thịnh bây giờ, có phải là Đại Thịnh mà chúng ta mong đợi không? Có phải là Đại Thịnh mà điện hạ mong đợi không?”
"Bách tính vẫn còn phải bán con bán thê vì không có cái ăn, quan lại vẫn còn tham ô, nhũng nhiễu, ức h.i.ế.p bách tính. Các bậc công khanh đã sớm quên mất ý định ban đầu, bây giờ sống trong nhung lụa, xa hoa lãng phí, vung tiền như rác, lại đi theo con đường cũ của tiền triều. Điện hạ, vết xe đổ còn đó, mới mấy năm thôi, Đại Thịnh như vậy có thực sự đáng để các tướng sĩ hy sinh quên mình không?"
Sau khi nói xong những lời này, ngay cả Tạ Uyển Nghi cũng ngừng ồn ào, ngơ ngác nhìn hắn.
Thoạt nghe thì những lời này không có vấn đề gì.
Bản chất con người là ích kỷ, tham nhũng cũng vậy, không làm tròn trách nhiệm cũng vậy, điều này tất nhiên có liên quan đến chế độ triều đại, cũng có liên quan đến trình độ văn minh và đạo đức.
Suy nghĩ kỹ một chút, ta mở miệng hỏi: "Đại Thịnh hiện nay so với tiền triều như thế nào?"
"Hơn hẳn tiền triều."
Ta lại hỏi: "Vậy ngươi giúp tiền triều tạo phản?"
Quách Nhượng nói: "Điện hạ không hiểu, là vì điện hạ chưa từng gặp Cảnh Duệ điện hạ."
"Từng nghe nói, Lý Thượng Nho - tự Cảnh Duệ, trong báo cáo mật nói hắn là một người lùn?"
Dừng một chút, ta bổ sung: "Ừm, là một người lùn khá thâm sâu…"
Nghe đến đây, lông mày Quách Nhượng nhíu lại: "Người quý ở đức hạnh, dung mạo chỉ là bề ngoài, Cảnh Duệ điện hạ trong lòng có chí lớn."
Thiếu niên tuổi dậy thì, giai đoạn quan trọng nhất để hình thành nhân cách bị bắt đi tẩy não, bọn họ vừa đ.ấ.m vừa xoa, hắn không chịu nổi, cũng có thể hiểu được.
Ánh mắt vô tình liếc nhìn chân hắn, vốn cũng là thân hình cao lớn, oai phong lẫm liệt.
Vì vậy, ta kiên nhẫn nói:
"Ta khâm phục chí hướng của ngươi, nhưng ta không tán thành cách làm của ngươi.”
"Nếu như năm đó khi lão gia tử khởi binh, ngươi chủ trương thiên hạ đại đồng thì cũng thôi. Khi đó chỉ cần dựa vào bản lĩnh của mỗi người, bách tính ủng hộ ai, khinh thường ai, ai lên sân khấu, ai rời khỏi, đều là do số phận, đều là do lòng dân.”
"Nhưng bây giờ thiên hạ đã thái bình, lúc này gây sóng gió, chỉ khiến bách tính lại lâm vào cảnh lầm than.”
"Thế An, ngươi lấy thiên hạ làm bàn cờ, nhưng bách tính không thể làm quân cờ. Quân cờ c.h.ế.t sẽ trở lại hộp cờ, nhưng người c.h.ế.t sẽ không bao giờ quay trở lại."
Quách Nhượng nhắm mắt lại: "Ta còn tưởng điện hạ là người đồng chí hướng, hóa ra điện hạ cũng không hiểu ta. Những gì ta làm hôm nay là tội lỗi của hiện tại, công lao của muôn đời. Bách tính đời sau sẽ nhớ đến ta, sẽ đánh giá lại đúng sai của ta. Thiên hạ vì công không vì tư, thiên hạ là thiên hạ của bách tính, không phải thiên hạ của quyền quý."
Nói thật lòng, là người được hưởng lợi, mà vẫn có thể quan tâm đến nỗi khổ của bách tính như vậy, đây là điều tốt.
Nhưng sự phát triển của vương triều và văn minh cần có thời gian.
Lý tưởng quá cao mà không phù hợp với thực tế, chỉ biến thành một thảm họa.
Giống như cố gắng giảng giải vi tích phân cho một đứa trẻ sơ sinh, đứa trẻ không những không hiểu, mà còn tè lên mặt hắn.
Đối với trẻ nhỏ ở giai đoạn này, điều quan trọng là được uống sữa, ngủ đủ giấc.
Giống như bách tính bây giờ.
Có lẽ theo Quách Nhượng, thời đại này, thậm chí là vương triều ra đời trong thời đại này vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng mỗi bước tiến của lịch sử đều sẽ cung cấp tài liệu tham khảo và kinh nghiệm quý báu cho hậu thế.
Chúng ta cần phải thận trọng trải qua sai lầm, sửa chữa, thay đổi, trưởng thành, tiếp nối, tỏa sáng.
Huống chi, chỉ vì tạo thanh thế, vì khơi mào một cuộc chiến dư luận mà lấy mạng sống của hàng nghìn người làm con bài, Lý Thượng Nho coi thường mạng người như vậy, tuyệt đối không phải là minh quân.
Văn minh, quy tắc, pháp luật, mãi mãi lấy con người làm trung tâm.
Tâm hồn Quách Nhượng tuy rộng lớn, nhưng Lý Thượng Nho chỉ là một chính trị gia giỏi thao túng quyền thuật.
Sự kết hợp của hai người bọn họ, nhất định là một bi kịch.
Nói cách khác, Quách Nhượng đã bị tra nam PUA rồi.
…
Nói chuyện với hắn lâu như vậy, trước lễ hậu binh, ta cũng coi như đã hết lòng quan tâm.
Kỳ thực ban đầu cũng không định chỉ bằng nói chuyện là có thể giải quyết vấn đề.
Ta cầm lấy chén trà trong tay Quách Nhượng, đổ hết chỗ trà còn lại vào miệng đứa trẻ ta mang đến.
Thấy sắc mặt Quách Nhượng dần dần tỉnh táo, ta mở miệng nói: "Trà này, ngươi đã uống, con trai ngươi đã uống. Ta không uống, những người khác cũng không uống."
"Hiểu không?"
Tạ Uyển Nghi không nhịn được nữa, nhảy dựng lên chắn trước mặt Quách Nhượng, hung dữ đối mặt với ta.
Ta đưa tay lấy miếng vải nhét trong miệng Triệu Tử Quý ra, hắn vừa mở miệng, lại là giọng điệu mỉa mai quen thuộc: "Ồ, gà mẹ bảo vệ gà con, chẳng lẽ Quách Nhượng này thực sự là do người đẻ ra?"
Cả hai đều bị trói tay, nhưng khác ở chỗ miệng Triệu Tử Quý không bị nhét vải.
Hai người dùng đầu húc vào nhau, đánh thành một đoàn, ta dẫn đứa trẻ nhà họ Quách đi ra ngoài.
Tiếp theo, muốn chết, phụ tử bọn họ sẽ c.h.ế.t cùng nhau.
Người nhân từ không thể cầm quân, người sống tình cảm không làm nên việc lớn.
Trò chơi chính trị vốn là một trò chơi bẩn thỉu, không thích hợp để phát huy lòng từ bi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");