Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Minh lão đến từ Thiên Thanh Giới, cũng là hạ giới nơi mà giờ đây Cố Trường Ca đang ở.
Chuyện này, Minh Lão chưa từng đề cập qua với hắn.
Đây cũng là lý do lúc nguyên chủ ở hạ giới, điều tra qua một lượt, lại để cho Minh Lão đi cùng.
Cố Trường Ca đột nhiên nhớ tới, là nhờ Tô Thanh Ca nhắc tới chuyện Trung Châu.
Có tầng lớp thân phận như Minh Lão ở đây, chuyện đi Trung Châu ắt sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
“Vậy Thanh Ca mau xuống sắp xếp mọi việc đi.”
Cố Trường Ca gật gật đầu.
Tô Thanh Ca làm việc, hắn rất yên tâm.
Thế rồi, sau khi Tô Thanh Ca rời đi, hắn có chút trầm ngâm, quay mặt vào không trung nói: “Minh Lão, ba vạn năm trước ông từng phi thăng từ Trung Châu sao?”
Một trận sóng động truyền tới trong không gian, thân ảnh của Minh Lão hiện lên.
Khuôn mặt ông ta tỏ vẻ cung kính, nói: “Hồi bẩm công tử, lão nô đúng là đã phi thăng tại Trung Châu từ ba vạn năm trước. Lúc đó vừa tới thượng giới, tất cả đều xa lạ, không ngờ bị đại giáo một phương của thượng giới bắt làm khổ sai đi đào quặng.
“May mà trên đường đi gặp được một vị tộc lão Cố gia ra tay giải cứu, lão nô mới có thể thoát khỏi biển khổ, nếu không thì sớm đã chết ở trong mỏ quặng rồi.”
Nói đến đây, ông ta có phần vài phần xúc động.
Tu sĩ hạ giới đều tưởng là phi thăng đều sướng cả.
Thực ra không phải như vậy, mà còn hoàn toàn ngược lại.
Những tu sĩ hạ giới không có gia thế bay lên đến thượng giới, chỉ bị đám đại giáo, cổ tộc đó coi là khổ sai bắt đi đào quặng, không hề có chút tôn nghiêm, chết dần chết mòn.
Mấy thế lực cổ lão có liên quan tới thượng giới, dưới cái nhìn của Minh Lão, cũng chỉ là được cái mã bên ngoài mà thôi.
Tổ tiên của chúng năm đó, đến giờ nói không chừng còn đang ở xó xỉnh nào đó trên thượng giới đi đào quặng cho người khác nữa.
Vì vậy ông ta vô cùng cảm kích Cố Gia.
Nói ra thì ông ta thật may mắn, có thể gặp được tộc nhân nhà họ Cố.
“Vừa hay đúng ba ngày sau ta sẽ đi Trung Châu, ông tiện thể đi thăm gia tộc năm đó đi.”
Cố Trường Ca khẽ cười nói.
Khó khăn lắm mới xuống hạ giới một lần, Minh Lão chắc chắn cũng muốn biết con cháu đời sau năm đó ở lại sống thế nào.
Chỉ có điều do duyên cớ về thân phận của mình, Minh Lão trước khi không có sự cho phép của Cố Trường Ca, không có cách nào rời đi.
Nghe thấy vậy, nét mặt Minh Lão ngay tức khắc lộ vẻ xúc động, nói: “Đa tạ công tử đã suy nghĩ cho lão nô.”
Cố Trường Ca khua khua tay, nói: “Minh Lão không cần như vậy, chỉ là tiện đường thôi.”
Mặc dù đã xác định vị trí của mình là nhân vật phản diện áp chế khí vận chi tử, thế nhưng hắn không phải là tên ngốc không hiểu tình người.
Minh Lão cũng không phải người ngoài.
Những việc nhỏ này, vừa có thể khiến cho Minh Lão tận tâm vì hắn mà làm việc, hắn lại có thể thể hiện sự tài tình của mình.
Cố Trường Ca sao có thể không suy nghĩ tới cơ chứ?
…
Chớp mắt một cái, đã ba ngày trôi qua.
Trên bầu trời nơi bên ngoài Thái Huyền thánh địa.
Một phi thuyền khổng lồ vô cùng hoa lệ, phù văn lộng lẫy xuất hiện.
Trong đó rường cột trạm trổ, rất nhiều các lầu các cung điện tọa lạc, sương khói lượn lờ, suối chảy róc rách, vô cùng thơ mộng.
Đây là phi thuyền do các thế lực lớn ở Đông Hoang chế tạo riêng ra để tặng Cố Trường Ca, chi phí chế tạo vô cùng cao.
Dù cho là đệ tử của thánh địa nhìn thấy đều trợn tròn mắt lên.
Càng đừng nhắc tới tu sĩ bình thường khác.
Mấy đời còn chưa từng thấy pháp khí phi hành xa hoa như vậy.
“Chư vị thật đúng là có tâm…”
Cố Trường Ca khẽ cười một tiếng.
Khoa trương vậy sao?
Hắn thích.
“ Chút lễ vật nhỏ này, có thể khiến cho công tử vui mừng là tốt rồi.”
Thánh chủ, tông chủ, gia chủ của các đại thế lức đều nhao nhao bật cười.
Cố công tử xem ra rất hài lòng đối với thứ này, bọn họ dĩ nhiên là cũng vui mừng rồi.
Rốt cuộc cũng nhìn ra được, vị đại nhân trẻ tuổi này không hẳn là người thích khiêm tốn.
So với pháp khí phi thành hoa lệ này, nếu có thể có được sự thích thú từ hắn thì rõ ràng là càng quan trọng hơn rồi.
“Công tử mời.”
Rồi sau đó, Thái Huyền thánh tử bộ mặt cung kính, làm ra động tác mời.
Ngoài Tô Thanh Ca ra, hắn cũng được xem chó săn đầu đàn sau lưng của Cố Trường Ca.
Chó săn mặc dù có vẻ khó nghe.
Thế nhưng dù cho là như vậy, cũng khiến cho mọi người ở đây ngưỡng mộ vô cùng.
Cố Trường Ca khẽ vuốt cằm, dẫn đầu đi lên trước.
Những người còn lại thì bước theo sau, không dám đi ngang hàng với hắn.
Nhân vật trẻ tuổi đến Trung Châu lần này đều là những nhân tài kiệt xuất.
Dương Hư thánh tử, Dương Hư thánh nữ, Hoàng nữ của Đại Nhật Hoàng Triều, thiếu chủ của Thượng Cổ Tiếu Gia…
Thân là người đứng đầu của thế hệ trẻ tại Đông Hoang.
Thế nhưng trước mặt Cố Trường Ca họ lại cảm thấy áp lực, còn đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần khi đối diện với các vị trưởng bối.
Một vài người bước tới bái kiến một chút, kết quả là đến lời nói cũng run rẩy, rất tôn kính.
So sánh một chút thì Cố Trường Ca vẫn nhận ra được tên chó săn Sở Huyền này thật sự là có chỗ hơn người.
“Diệp Trần sắp xử xong rồi, khí vận chi tử tiếp tới sẽ là ai đây?”
Đột nhiên, Cố Trường Ca không nhịn được mà tự nói thầm một câu.
“Dạ, công tử?”
Tô Thanh Ca đang bóp vai cho hắn khẽ ngây ra, sao lại nói mấy điều mà nàng nghe không hiểu vậy.
“Thanh Ca, nàng muốn theo ta về thượng giới không?”
Cố Trường Ca đột nhiên bật cười.
Bình thường nghe thấy chuyện của thượng giới Tô Thanh Ca đều sẽ cảm thấy rất hứng thú.
Thế nhưng hiện giờ, biểu hiện của cô lại rất bình tĩnh: “Công tử, đây là lần thứ bao nhiêu chàng đem vấn đề này ra để trêu ta rồi?”
“Mất hứng.”
Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, sau đó khẽ ôm nàng vào lòng.
Hắn thích nhìn bộ dạng nói một đằng nghĩ một nẻo rồi lại tỏ ra dỗi hờn này của Tô Thanh Ca.
Quả nhiên là dù cho ở đâu.
Việc ức hiếp nữ nhân đều là bản tính của nam nhân.
Ầm!
Rất nhanh, bên ngoài không khí xao động, một cơn lốc lớn quét tới.
Trên chiếc phi thuyền khổng lồ xa hoa tỏa ra những tia sáng rực rỡ, phù văn luân chuyển, chói lóa cả bầu trời.
Bắt đầu tăng tốc trên không trung, hướng về Trung Châu đại địa.
…
Trung Châu đại địa, sông núi tráng lệ, long mạch quần hội.
Ngoài thánh địa và vương triều tồn tại từ xa xưa ra thì còn có rất nhiều gia thế, cường quốc tập trung.
Ngay cả trong các núi đại thần còn có các sinh linh từ thời cổ đại, đều có tu vi cường đại, tọa trấn một phương.
Ngoài nhân tộc ra, Trung Châu còn có rất nhiều sinh linh của chủng tộc khác, thời gian ra đời đã từ rất lâu.
Giờ phút này, tại Đạo Cực Thư Viện, nằm ở nơi Trung Ương Thiên Vực phồn hoa nhất của Trung Châu.
Trong một gian phòng yên ắng, một đám thiếu niên thiếu nữ đang nghe trưởng lão giảng giải về môn tu hành bảo thuật.
Vị trưởng lão này tuổi rất trẻ, mặc một chiếc áo choàng xám, tướng mạo vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt như đánh một lớp phấn mỏng, làn da trơn tru, tóc suôn như mây.
Phía dưới chiếc váy rộng dài cũng khó mà giấu đi vóc dáng cân đối, khúc nào ra khúc đó.
Trên nhân gian gọi đây là tuyệt sắc.
Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của nàng bỗng trở nên lạnh lẽo, ngọc bội trong tay ngay lập tức đã đặt lên trên bàn gỗ của một vị thiếu niên đang ngủ gà ngủ gật kia.
“Lâm Thiên, đệ lại ngủ ở trong giờ của ta nữa sao?”