Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tầm mắt Tô Lạc dần dần nhòe đi.
Trong lúc hoảng hốt, nàng cảm giác bản thân quay trở về thời hiện đại, nàng đang đi lang thang trong bóng tối.
Cảnh tượng trên đỉnh núi Vân Lạc Phong ở trong đầu nàng, dường như được tái hiện lại.
“Giết hắn, giết hắn!”
Thanh âm không ngừng mà lặp đi lặp lại bên tai nàng.
Lúc này, Tô Lạc giống như một con rối gỗ được nối dây, ánh mắt thẳng đơ, ngơ ngác, chết lặng, mà giơ thanh đao lên, từng bước một tiến đến gần Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân nằm trên mặt đất, trên mặt mồ hôi tuôn như suối, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Giờ phút này, hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt khẽ hé.
“Lạc Nhi…” Nam Cung Lưu Vân khó khăn mà thốt lên một tiếng.
Nhưng mà Tô Lạc dường như hoàn toàn không nghe thấy, dường như hoàn toàn không quen biết người trước mặt này. Nàng như cũ, từng bước mà tới gần hắn.
Thanh đao Nghiên Hoa lạnh lẽo giơ lên, phần kim loại phản chiếu ánh sáng.
Cuối cùng, nó được để ngang trên cần cổ trắng tuyết của Nam Cung Lưu Vân.
Lúc này, vẻ mặt Tô Lạc dại ra, nhưng hận ý trong mắt lại vô cùng rõ ràng.
“Giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi… Vân Khởi, ta muốn giết ngươi!”
Bỗng nhiên, Tô Lạc hét lớn một câu, thanh đao từ chỗ cần cổ vung lên thật cao, rồi hung hăng đâm về phía trái tim của Nam Cung Lưu Vân.
Lúc này Tô Lạc, đã hoàn toàn bị mê hoặc.
Trong lòng nàng, hận ý đối với Vân Khởi bị phóng lớn đến vô hạn, lớn đến nỗi không thể nhịn được nữa.
Trên đỉnh Vân Lạc Phong, một nhát đao của Vân Khởi vẫn là khúc mắc lớn nhất trong lòng nàng. Hiện tại, khúc mắc này bị khuếch trương lên vô số lần, ngay cả Tô Lạc cũng không khống chế được nỗi hận đó.
Mắt thấy thanh đao sắp đâm tới…
Trong lòng Nam Cung Lưu Vân có chút khổ sở…
Hắn giả vờ bị trúng độc, vì muốn tìm ra mắt trận của mê ảo trận này. Nếu lúc này hắn ra tay, thì có thể sẽ phải thất bại trong gang tấc.
Hắn ngàn tính vạn tính, tính đến cả việc Tô Lạc có khả năng sẽ bị mê hoặc tâm trí. Nhưng làm thế nào, hắn cũng không thể ngờ rằng, nàng sẽ rút đao ra, muốn giết chết mình…
Mắt thấy thanh đao giơ lên cao, rồi thật mạnh đâm xuống…
Thân hình Nam Cung Lưu Vân hơi động, bàn tay giấu trong ống tay áo, siết chặt thành quyền.
Cơ hội không thể đến lần thứ hai, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Tô Lạc xảy ra chuyện.
Nếu nàng giết hắn, thì bảo bối Lạc Nhi của hắn sẽ tự trách cả đời.
Hắn không hy vọng nàng mãi mãi sống trong dằn vặt.
Lúc kế hoạch của Nam Cung Lưu Vân sắp bị hủy…
Bỗng nhiên.
Tô Lạc cảm nhận được một cơn đau đớn kịch liệt.
Trong đầu đau đớn cùng với thanh âm tức giận rít gào: “Dừng tay! Dừng tay cho ta!”
Thanh âm bén nhẹn từ trong đầu Tô Lạc truyền đến, thanh âm lớn giống như kinh thiên động địa, đất rung núi chuyển.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Lạc chỉ cảm thấy giọng nói đó vang ầm ầm hai bên lỗ tai, làm màng nhĩ nàng đau nhức, dường như khiến nàng điếc luôn rồi.
Nhưng mà cũng vì tiếng gào đột ngột này, khiến tay Tô Lạc khựng lại.
Lúc này, thanh đao của nàng chỉ còn cách ngực trái của Nam Cung Lưu Vân một khoảng, bằng một lóng tay cái mà thôi.
Thật sự là vô cùng nguy hiểm.
Thanh âm kinh giận kia cũng không phải do Nam Cung Lưu Vân quát lớn thành tiếng, vậy thì, là ai nói?
Bởi tiếng quát quá lớn, khiến Tô Lạc thức tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, Tô Lạc nhìn thấy mình đang cầm đao, muốn giết Nam Cung Lưu Vân. Nhất thời, nàng tâm hoảng ý loạn, tay chân lóng ngóng.
Thấy thần trí Tô Lạc hồi phục, trong lòng Nam Cung Lưu Vân tuy rằng ngạc nhiên, nhưng hắn phải lấy đại cục làm trọng, nên hắn giả vờ trúng độc như cũ, không nhúc nhích mà nằm ở đằng kia.
Tô Lạc đột nhiên ngơ ngác mà đứng lên.
“Hòn đá nhỏ, ngươi tỉnh rồi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa rồi, nàng nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Ở thời khắc mấu chốt, thanh âm kinh giận phát ra, không phải của ai khác, chính là giọng của hòn đá nhỏ, vốn hôn mê đã lâu.