Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai mắt Lăng Phong đỏ ngầu, cơ hồ như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Lạc, hắn chỉ vào Tô Lạc lớn tiếng gào thét: “Điện hạ vì không muốn để người lo lắng, vẫn luôn tỏ vẻ không sao. Còn ngươi thì sao! Ngươi lại ra tay mạnh như vậy! Thật không hiểu tại sao điện hạ lại thích loại nữ nhân ác độc giống ngươi!”
Tô Lạc bị Lăng Phong chỉ trích đến nỗi ngẩn người ra.
Nàng ngây người nhìn Lăng Phong, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại từng câu từng chữ hắn nói.
Nam Cung Lưu Vân trong trận chiến ấy bị trọng thương, hơn nữa vì cứu nàng lại bị thương thêm? Sao lại như vậy...
Hai mắt Lăng Phong đỏ ngầu, căm hận trợn mắt nhìn Tô Lạc, giơ tay lau đi thứ chất lỏng đang đong đầy trong vành mắt.
“Ưm!” Nam Cung Lưu Vân không khống chế được, mạnh mẽ phụt ra một ngụm máu tươi.
Tô Lạc sợ đến ngây người.
Nàng bước nhanh về phía trước, quỳ một gối xuống trước mặt hắn, trong đáy mắt hiện lên sự hoảng loạn trước giờ chưa từng thấy.
“Phải làm sao? Bây giờ phải làm sao?” Tô Lạc nhìn ngực của Nam Cung Lưu Vân, nơi đó như một đóa mạn châu sa hoa đang nở rộ, sắc đỏ làm rung động lòng người, nhanh chóng thấm ướt chiếc cẩm bào màu trắng có thêu hoa văn.
Trên đôi môi mỏng nhợt nhạt, chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống, từng giọt từng giọt, liên tục không ngừng.
Ở lồng ngực hắn, dòng máu đậm đặc kết dính tràn đầy, mùi máu tanh nức mũi ngay tức khắc cuốn quanh khắp người.
Nhưng hắn lại như không hề cảm thấy đau đớn, ý cười nhàn nhạt như sương mù treo nơi khóe miệng, trong đáy mắt là một màu đen sâu không thấy đáy, cả người lộ ra khí thế gian ác mị hoặc mà tuyệt vọng bi quan, lại tràn đầy vẻ hoa lệ vô song do bị bỏ rơi và tự diệt.
Hắn như vậy, khiến Tô Lạc sợ hãi, nhưng cũng hồi hộp.
Vành mắt Tô Lạc dần dần trở nên ẩm ướt...
Sao lại như vậy? Nàng không nghĩ, nàng không bao giờ nghĩ rằng sẽ làm hắn bị thương nặng đến như vậy. Nàng chỉ là do tức giận mới đánh một chưởng đó, thật sự không hiểu tại sao hắn lại bị thương nặng như thế?
Vành mắt Tô Lạc ẩm ướt, không ngừng lắc đầu, nàng muốn nói với hắn, nàng không hề cố ý, nàng chỉ do nhất thời tức giận nên mới nói không lựa lời, mới động thủ với hắn, sau này nàng không dám nữa.
Nam Cung Lưu Vân vẫn quỳ một gối trước mặt Tô Lạc, hắn nắm chặt lấy tay nàng, do cố gắng ngấm ngầm chịu đựng sự đau đớn, cho nên mu bàn tay mượt mà trắng ngần mới nổi lên gân xanh, âm ỷ run rẩy.
Nam Cung Lưu Vân không hề hay biết bộ dạng hiện tại của hắn đã làm người ta sợ hãi biết bao nhiêu. Đôi mắt xinh đẹp mà gian ác, dịu dàng như nước chăm chú nhìn Tô Lạc, nở một nụ cười lạnh nhạt, dường như trong một giây kế tiếp cả thế giới có sụp đổ trước mặt hắn, hắn cũng không nhíu mày.
Hắn bình tĩnh, dịu dàng nhìn nàng: “Giờ sẽ là cơ hội cuối cùng của ngươi. Lạc Lạc, nếu giờ ngươi ở lại, sau này sẽ không đi được nữa.”
Tô Lạc chỉ lắc đầu, nàng muốn nói lời xin lỗi, muốn nói xin lỗi hắn, thế nhưng cổ họng lại như bị tay bóp chặt, không phát ra được thanh âm nào.
“Giờ ngươi đã có thể hết giận rồi chứ?” Nụ cười của Nam Cung Lưu Vân rất lạnh nhạt, tựa như áng mây phía chân trời, không thể chạm tới.
Không để Tô Lạc trả lời, Nam Cung Lưu Vân lại nói với nàng một câu: “Nếu như trong lòng ngươi vẫn tức giận… ta có thể cho ngươi một cơ hội nữa.” Từ trong ống tay áo, hắn đột nhiên lấy ra một con dao găm, hắn nhét mạnh vào tay Tô Lạc, bình tĩnh nhìn nàng.
Lăng Phong nhất thời sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.
“Điện hạ!” Con dao găm này có thể chém đứt tóc, hơn nữa có chứa kịch độc, chỉ tiếp xúc thoáng qua với da thịt, toàn thân sẽ bị thối rữa mục nát, không thuốc gì chữa khỏi.
“Ai cho phép ngươi nói? Cút ngay!” Nam Cung Lưu Vân đối với người khác luôn không chút kiêng nể, sắc mặt thay đổi không ngừng.
Trong chớp mắt, bầu không khí liền ngưng đọng.
Đối với Tấn vương điện hạ, Lăng Phong đã sớm có thói quen tuân theo, mỗi một chữ, mỗi một câu nói, mỗi một động tác từ lâu đã hình thành phản xạ vâng theo trong đầu hắn.