Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói xong, nàng chậm rãi xoay người đi, bước đi đầy kiên định, bóng dáng rất cương quyết.
Lãnh quản gia cũng không ngờ tới, Tô Lạc vậy mà lại bỏ đi, hơn nữa nàng nói đi là đi, dứt khoát nhanh chóng, không có một chút dây dưa.
Trong nhất thời, hắn có chút ngẩn người. Tới tìm thầy trị bệnh ai không nơm nớp lo sợ phải khom lưng uốn gối, nha đầu xấu này thế mà không biết điều!
Mặt Lãnh quản gia âm trầm, nhìn Tô Lạc cười lạnh, lớn tiếng uy hiếp: “Chỉ cần ra khỏi cái cửa này, ngươi đừng hi vọng xa vời chủ nhân nhà ta sẽ ra tay trị bệnh! Ngươi suy nghĩ kĩ một chút đi.”
Uy hiếp như vậy, hiệu quả rất rõ ràng.
Nhưng lúc này đây là ngoại lệ.
Chỉ thấy Tô Lạc dừng lại một chút, ngoảnh đầu nhìn ông ta rồi mỉm cười, cười tươi động lòng người: “Lãnh quản gia, rất mong gặp lại ngươi lần nữa.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tô Lạc hờ hững xoay người kiên định đi ra ngoài.
Kỳ thật Từ lão gia rất muốn níu Tô Lạc lại, kéo nàng đi gặp Lãnh dược sư. Nhưng không biết vì sao, Tô Lạc lại bình tĩnh không gợn sóng, khiến cho ông cảm giác bị uy hiếp mãnh liệt, làm cho ông thấy thần phục, kính nể không dám phản kháng.
Lãnh quản gia hừ lạnh một tiếng, thầm mắng một câu: “Nha đâù thúi không biết điều, ra khỏi cửa sau này cũng đừng khóc lóc cầu được đi vào.”
Mắng xong, ông ta đi về hướng phòng luyện dược, đang suy nghĩ nói thế nào trước mặt chủ nhân về nha đầu thúi hung hăng kia.
Tô Lạc đi ra cửa, thấy bộ dạng Từ quản gia muốn nói lại thôi, nàng cười cười nói: “Được rồi, đừng khẩn trương, chúng ta ở đây chờ Lãnh dược sư.”
Chờ Lãnh dược sư? May mà Tô cô nương nói ra. Lãnh dược sư là người thế nào, ai muốn gặp thì gặp sao? Huống hồ chi ông ta lại tự mình đi tới?
Nghe nói Lãnh dược sư đã mười mấy năm chưa bước ra khỏi trang viên này nửa bước rồi, liệu có được không? Từ quản gia rất muốn kêu gào với Tô Lạc, nhưng nhìn bộ dáng yêu kiều của nàng, ông thật sự không đành lòng.
Thật khó khăn mới có cơ hội mà lại bỏ qua cách lãng phí! Từ quản gia thở hồng hộc quay mặt đi.
Bên môi Tô Lạc kéo lên nụ cười nhạt, cả đáy mắt cũng là ý cười.
Trong lòng nàng đã nắm chắc rồi.
Nếu Lãnh quản gia cao ngạo có thể tự mình ra mặt mời nàng, như vậy đủ chứng minh rằng “Sinh Cơ Đan” đã rơi vào trong tay Lãnh dược sư.
Nếu nửa trang đơn thuốc thượng cổ đã rơi vào trong tay Lãnh dược sư, với ánh mắt của Lãnh dược sư, nàng cần gì phải lo lắng đối phương không biết giá trị của nó?
Như tình hình thị trường hiện nay, Tô Lạc nàng mới là lão đại, dù cho Lãnh dược sư ngang ngược thì có thể làm gì nàng? Còn không phải tới cầu cứu nàng sao?
Khóe miệng Tô Lạc kéo ra ý cười lãnh khốc lại lạnh băng, nàng rất mong đợi Lãnh quản gia đối mặt với bão táp.
Lại nói sau khi Lãnh quản gia bị Tô Lạc cự tuyệt, đi vào phòng luyện đơn, nhưng ông ta chưa kịp gõ cửa cầu kiến, cánh cửa luôn khép kín kia bỗng nhiên mở ra, ngay cửa là khuôn mặt vội vàng cùng nôn nóng.
Đây là một người trung niên khoảng bốn năm chục tuổi. Chỉ thấy người ông ta gầy gò, đầu tóc lông mày lộn xộn, bộ dạng lôi thôi nhếch nhác, cả bộ quần áo màu trắng trên người cũng đã dơ bẩn, thoạt nhìn có chút thảm hại.
Không chờ Lãnh dược sư mở miệng, Lãnh quản gia đã nói trước: “Chủ nhân, nha đầu thúi kia không biết điều, tiểu nhân vâng lệnh ngài đi mời, thế nhưng ai ngờ được nàng xoay người đi! Thật là rất đáng giận.”
Đôi mắt Lãnh dược sư hiện lên tia tàn khốc, một tay nắm cổ áo Lãnh quản gia, nghiến răng nói: “Ngươi nói cái gì!”
Lãnh quản gia cho rằng Lãnh dược sư vì lòng tự trọng cho nên vô cùng tức giận, liền bịa đặt dựng chuyện nói: “Nha đầu thúi kia còn nói, ngài không có gì ghê gớm, không gặp thì thôi, quả thật không đem ngài đặt ở trong mắt.”